Wow wow!!!! Oh My God, Nấm vẫn không tin là tài khoản của Nấm đã được 1000 lượt theo dõi luôn đấy!!!
Nấm vẫn không tin đây là sự thật! Lúc mới viết những chương đầu của bộ truyện đầu tiên mang tên "Từng bước yêu em" thì Nấm chỉ nghĩ là mình chỉ viết để thoả mãn sự tưởng tượng bay xa của mình nhưng càng ngày thì càng có nhiều bạn đọc giả vote, bình luận và thậm chí click theo dõi tài khoản của Nấm nữa nên Nấm dựa vào đó để có động lực để mà viết tiếp những phần truyện khác. Và, tadaaa, ngày hôm nay Nấm đã nhận được một kết quả vô cùng kinh ngạc.
Nấm thực sự cảm ơn mọi người, cảm ơn tất cả các bạn đọc giả thân thiết vẫn luôn theo dõi Nấm. Nấm biết khả năng viết truyện của Nấm vẫn còn rất tệ nhưng Nấm sẽ cố gắng học hỏi nhiều hơn để có thể viết ra những bộ truyện thật hay cho các bạn đọc.
Còn nữa, Nấm đang trong thời gian nghỉ ngơi nên Nấm sẽ cố gắng post chap đều hơn.
-Tôi nhất định sẽ không làm cô thất vọng. Thôi được rồi, chúng ta nên về thôi. Để tôi đưa cô về. Hoài Ngọc đứng lên, ngồi chắn trước mặt Vân Du, đưa tấm lưng nhỏ bé về phía Vân Du, giọng nói có phần ấm áp hơn lúc nãy. Lên đi, tôi cõng cô ra xe. Chân cô tốt nhất không nên đi lại nhiều.
-À ờ, cô...cô có thể tự đi được mà. Không hiểu vì sao nàng đối với sự quan tâm của cô lại rất thích nha~
-Tôi mỏi chân lắm rồi. Tôi không lặp lại lần thứ hai đâu. Lần này lại là giọng nói với tông âm vô cực phát ra.
-Cô...biết rồi. Lúc này Vân Du vô cùng bối rối cùng ngại ngùng đối với yêu cầu của Hoài Ngọc. Nàng vẫn chưa thể quen với hành động tiếp xúc này với cô a~ Nhưng xem ra Hoài Ngọc rất nghiêm túc nên nàng không thể nào từ chối lời đề nghị của cô được.
Mặc cho ai đó nhìn, Hoài Ngọc vẫn cứ bình thản bước đi. Cô cố tình bước nhanh hơn để mau chóng đến bãi đỗ xe vì cô không muốn trái tim không nghe lời của mình lại phản chủ đập những nhịp đập vội vã khi ở gần nàng.
Rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói nhưng không một ai chịu mở lời.
Hoài Ngọc lái xe chở Vân Du về đến chung cư của nàng rồi ân cần dặn dò nàng những ngày tới nhất định không được di chuyển nhiều và quan trọng là không được mang giày cao gót để tránh tình trạng chân nàng ngày càng tệ hơn. Xong xuôi, cô định nổ máy chạy đi nhưng lại bị giọng nói của Vân Du ngăn tất cả mọi hành động đang định làm phải dừng lại
-À Ngọc à...
-Hửm? Cô còn chuyện gì nữa sao? Hoài Ngọc thắc mắc hỏi
-À ừm, thôi không có gì đâu. Em lái xe cẩn thận. Cô lên nhà đây. Tạm biệt và cảm ơn em đã đưa cô về. Vân Du nói rồi xoay người vội vàng đi vào trong. Nàng không hiểu vì sao gò má của nàng lại có cảm giác nong nóng khi nói lời quan tâm Hoài Ngọc. Nhưng ngay sau đó, Vân Du ngay lập tức gạt bỏ cái cảm giác kì lạ trong người, nàng cố trấn an bản thân rằng đó chỉ là tình cảm cô trò và chỉ là những lời quan tâm đối với người đã đưa mình về nhà thôi.
Thời gian thấm thoát trôi qua, ngày hôm nay sẽ là ngày công bố điểm và người đứng đầu trong cuộc thi liên trường vừa rồi. Hoài Ngọc cùng Hoài An và Thiên Hương bước vào trường với những cặp mắt hâm mộ lẫn ghanh tị của những người có mặt tại đó. Họ nhìn Hoài Ngọc không chớp mắt, có người còn xì xầm to nhỏ gì với nhau nữa mà cô dám chắc đối tượng mà họ đang thì thầm với nhau không ai khác chính là cô. Hoài An thắc mắc quay sang hỏi Hoài Ngọc:
-Này, làm gì từ lúc ba chúng ta bước vào trường đã nhận được những ánh nhìn kì lạ của mọi người vậy? Em, không làm chuyện gì sai trái đấy chứ?! Hoài An nghi hoặc hỏi
-Hừm, chị nghĩ em là hạng người như vậy sao? Em tuyệt đối không làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến danh dự và hình ảnh của gia đình mình đâu. Hoài Ngọc liền lên tiếng phản bác. Cô tuyệt đối không làm ra chuyện gì khiến bản thân hay gia đình cô phải xấu hổ đâu.
-Tớ hơi khó chịu vì bị mọi người nhìn chằm chằm đấy! Chúng ta đi nhanh hơn đi, tớ sắp phát điên lên rồi!! Giọng nói của Thiên Hương đã trở nên khó chịu hơn mọi ngày. Cô rất ghét khi bị người khác nhìn chằm chằm vào người.
Nói rồi, ba người bọn họ càng sải bước nhanh hơn nữa. Hoài Ngọc cứ mãi thắc mắc tại sao mọi người lại nhìn mình với những ánh mắt vô cùng kì quặc như thế. Hoài An cũng đồng suy nghĩ với Hoài Ngọc. Còn Thiên Hương thì sắc mặt vô cùng tệ nha, cô từ nãy đến giờ vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng đó. Đôi mắt ánh lên những tia khó chịu, cô thấy ai đang nhìn chằm chằm vào mình thì liền ban tặng cho người đó một ánh nhìn vô cùng đáng sợ làm cho bọn họ liền tảng ra hết.
-Thật là bực bội mà! Mới sáng sớm thôi đã gặp chuyện quái gì không biết nữa!!! Thiên Hương quăng balo lên bàn một cách giận dữ. Khuôn mặt cô lúc này cũng đã đỏ bừng lên vì kiềm nén cơn giận đang bùng phát trong người.
-Thôi nào Hương! Cậu khó chịu như vậy thì được gì chứ? Chúng ta hãy cùng chờ xem rốt cuộc là vì chuyện gì mà mọi người lại bày tỏ ánh mắt đó với chúng ta đi! Hoài An lần đầu tiên thấy Thiên Hương mất bình tĩnh đến như vậy nha. Phải nói khuôn mặt của Thiên Hương lúc này vô cùng đáng sợ luôn.
-Hôm nay có tiết chủ nhiệm chắc chắn chúng ta sẽ biết chuyện gì đã xảy ra thôi. Không kém cạnh gì Thiên Hương, Hoài Ngọc cũng đang rất bực bội. Cô cũng không thích bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy.
Chuông vào học vang lên, mọi người ai về chỗ nấy. Không gian yên tĩnh bao trùm lấy một căn phòng học. Mọi người lấy tập và sách ra để lên bàn, tư thế ngồi rất ngay ngắn. Nhìn tổng quan cũng đủ biết tiết học sắp diễn ra là của ai rồi.
Ngay khi cánh cửa lớp vừa mở ra, mọi người liền đứng lên chào như một cái máy được lập trình sẵn. Vân Du đưa mắt nhìn tổng quan lớp học rồi sau đó gật đầu ngụ ý bảo mọi người ngồi xuống, nàng bước đến bàn giáo viên, đặt túi xách lên đó rồi thong thả kéo ghế ngồi xuống. Nàng quét tầm mắt xung quanh một lần nữa rồi ánh mắt dừng lại ở chỗ của Hoài Ngọc.
Hoài Ngọc vô tình chạm mắt với Vân Du nên Hoài Ngọc liền đảo mắt sang hướng khác. Ngay lập tức trong lòng Vân Du có chút khó chịu vì Hoài Ngọc né tránh ánh mắt của nàng. Đôi mày đẹp đẽ khẽ xô vào nhau, nàng len lén thở dài rồi nói:
-Hôm nay, cô muốn thông báo với các em một tin vui của một bạn trong lớp nói riêng và cả trường nói chung. Như các em đã biết, vừa qua đã có một cuộc thi liên trường diễn ra. Trường chúng ta có tổng cộng 9 người tham gia nhưng chỉ có duy nhất một bạn đạt được thứ hạng cao thứ nhì trong cuộc thi. Đó là bạn.Vân Du đột nhiên im lặng rồi lặng lẽ quan sát sắc mặt của Hoài Ngọc. Thấy Hoài Ngọc không hề tỏ ra hồi hộp hay lo lắng khi nghe nàng chuẩn bị thông báo kết quả. Vân Du chỉ lắc đầu thầm nghĩ cô bé này hôm nay sao lại tỏ ra dáng vẻ bất cần như thế. Trần Hoài Ngọc. Chúng ta hãy tặng cho bạn ấy một tràng pháo tay thật lớn vì bạn ấy là người đã làm cho trường chúng ta thêm tự hào. Mời em phát biểu vài lời. Lần đầu tiên Vân Du nở nụ cười không chút gượng gạo với Hoài Ngọc.
-Wow, bạn giỏi thật đấy Ngọc! Bạn học 1
-Mình thật ngưỡng mộ cậu! Bạn học 2
-Cậu ấy thật hoàn hảo! Bạn học 3
-Chị rất tự hào về em. Thì ra đây là lí do mà mọi người nhìn chúng ta bằng đôi mắt kì lạ đó. Hoài An xoa đầu Hoài Ngọc, giọng nói có phần run run vì không kìm được xúc động. Em của nàng quả thật rất rất tuyệt vời!!!
-Yooo, bạn hiền à, cậu rất tuyệt vời! Tớ quả là không chọn nhầm bạn để chơi nha haha!!! Thiên Hương cũng vui mừng mà khoác vai Hoài Ngọc.
Hoài Ngọc đối với những lời khen tặng của mọi người có chút ngại vì cô chỉ làm hết sức mình thôi. Còn kết quả thì cô chẳng quan tâm. Hoài Ngọc chỉ mỉm cười đáp lại họ thay cho lời cảm ơn. Rồi tầm mắt của cô cũng hướng về phía bục giảng, thú thật trong lòng cô cũng còn chút rung động khi thấy nụ cười xinh đẹp đó của nàng.
-Nào, mời em lên đây phát biểu vài lời!
Hoài Ngọc liền đứng lên, sải bước đến bục giảng. Cô nhìn lướt qua Vân Du một cái rồi nhẹ nhàng cất giọng:
-Cảm ơn các cậu đã dành những lời khen đó cho tớ. Thật sự thì lúc đầu tớ rất quan tâm về kết quả của cuộc thi. Nhưng bây giờ đối với tớ thì dù có đạt được hạng nhất thì nó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Việc tớ cố gắng phấn đấu cho cuộc thi là vì một người mà đối với tớ người đó rất quan trọng. Nhưng, đến tận bây giờ người đó vẫn không có tình cảm với tớ nên mọi nổ lực và kết quả ngày hôm nay đối với tớ...vô nghĩa. Cả lớp đang dần trở nên ồn ào vì lời phát biểu của Hoài Ngọc. Tớ xin hết và cảm ơn các cậu một lần nữa đã ủng hộ tớ.
Hoài Ngọc phát biểu xong đang định về chỗ ngồi thì bị giọng nói của một bạn học hỏi lớn:
-Vậy người đó có biết tình cảm của cậu dành cho người đó hay không?
-Đúng rồi đó. Người đó có biết hay không? Hay là chỉ mình cậu đơn phương? Lại một giọng nói khác vang lên.
-Thật xấu hổ khi phải thú nhận chuyện này nhưng đúng là tớ đã tự mình đơn phương. Tớ tự cho rằng người đó có tình cảm với tớ nhưng sự thật luôn luôn khiến ta phải thất vọng mà đúng không!? Nhưng tớ vẫn hy vọng rằng người đó có thể tìm được một người có thể thay tớ quan tâm, chăm sóc người đó một cách chu đáo nhất.
Hoài Ngọc nói rồi lén lút đưa mắt nhìn Vân Du. Nhận thấy nàng chẳng có phản ứng gì với những lời nói của mình thì trong tâm khẽ nhói. Cô muốn nhân cơ hội này để nói ra hết những tâm tư trong lòng. Cũng hy vọng nàng có thể thay đổi cách nhìn của nàng về mình. Nhưng mọi thứ không như ý cô. Khuôn mặt Vân Du từ nãy đến giờ vô cùng thờ ơ, lạnh lùng và chẳng quan tâm đến những gì Hoài Ngọc nói mặc dù nàng thừa biết người mà Hoài Ngọc đang ám chỉ là nàng.Hoài Ngọc kín đáo thở dài. Cô mang tâm trạng cực tệ về chỗ ngồi.
Còn Vân Du, ngoài mặt nàng không hề có một tí phản ứng nào nhưng thực chất bên trong nàng đang dậy sóng. Nàng biết "người-đó" mà Hoài Ngọc đề cập đến là ai. Nàng cũng biết tình cảm của Hoài Ngọc dành cho nàng là loại tình cảm gì. Nàng cũng gọi là có một chút rung động đối với Hoài Ngọc nhưng nàng thật sự vẫn có cảm tình với nam giới hơn là nữ giới. Đoạn tình cảm này e là nàng không thể tiếp nhận được.
-Được rồi, cảm ơn em. Chúng ta lấy tập sách ra, tiếp tục học.
Bấy giờ ở khu vực của Hoài Ngọc, Hoài An và Thiên Hương. Ba người bọn họ đang bàn bạc về tiệc ăn mừng tối nay.
-Chúng ta đi bar đi. Tớ muốn xả stress. Hoài Ngọc đưa ra lời đề nghị làm cho Hoài An và Thiên Hương một phen giật mình vì hai người họ biết Hoài Ngọc chúa ghét đến những nơi đông người.
-Cậu lại buồn phiền vì cô ấy nữa đúng không? Trong trí nhớ của tớ thì cậu là người rất ít khi lui đến những nơi ồn ào như bar, club mà.
-Hừm, chị thật sự không thể nhìn em cứ mãi u buồn như thế được. Ok, chị duyệt ý kiến đi bar của em. Tối nay chúng ta hãy cùng vui chơi xoá tan mọi buồn phiền trong lòng.
Tối đến, Hoài An là người cầm lái chở ba người đến một quán bar nổi tiếng thành phố. Nơi đây tụ tập rất nhiều vương tôn công tử, thiên kim tiểu thư lui đến. Nội thất bên trong vô cùng sang trọng. Bên trong còn có cả phòng nghỉ dành cho những cô cậu say bí tỉ quên mất đường về nghỉ ngơi.
Ba người họ bước xuống xe, Hoài An thuận tay ném chìa khoá xe cho người bảo an rồi cùng Hoài Ngọc và Thiên Hương bước vào bên trong.
Ngay khi cánh cửa lớn mở ra, ngay lập tức tiếng nhạc xập xình cùng những ánh đèn mờ ảo ập đến tấn công thị giác và thính giác. Hoài Ngọc chỉ nhíu mày rồi theo chân Hoài An và Thiên Hương bước vào khu dành cho VIP. Khu này nằm trên lầu, có thể quan sát mọi hoạt động bên dưới sàn nhảy. Hoài Ngọc từ đầu đến cuối đều giữ im lặng, sắc mặt lạnh hơn tiền, ba người họ gọi một chai Whiskey loại mắc nhất rồi cùng nhau nâng ly chúc mừng cho kết quả cuộc thi của Hoài Ngọc.
Đến chai thứ hai thì họ đã ngà say. Hoài An cùng Thiên Hương nắm tay Hoài Ngọc cố gắng lôi kéo cô ra sàn nhảy.
-Nè, chúng ta ra ngoài kia đi. Đến bar mà ngồi lì một chỗ thì phí lắm. Mau, đứng lên.
-An nói đúng đó! Đi nào, cái con sâu rượu này!!!
Hoài Ngọc chống không lại hai người bọn họ nên đành đứng lên theo họ ra giữa sàn nhảy. Những cậu ấm cô chiêu đang nhảy nhót tɦác ɭoạи xung quanh, trong người có chút men rượu nên cô cũng nhanh chóng gia nhập. Hôm nay cô mặc một áo sơ mi oversize mở bung hai nút đầu làm lộ ra một phần da thịt trắng nõn cùng một cái quần jean đen ngắn cũn cỡn phô diễn đôi chân nuột nà của cô. Mỗi chuyển động của cô vô cùng quyến rũ làm cho mọi ánh mắt của những người tại đó không tự chủ được mà dán chặt và người cô. Một vài người vì không thể cưỡng lại sự quyến rũ mê người của cô nên lân la tiến đến để được bắt chuyện cùng người đẹp nhưng họ lại bị ánh mắt sắc như dao của cô doạ cho chạy mất dép.
Ba người bọn họ nhảy nhót được một chút liền thấm mệt và quay về chỗ ngồi. Những ly rượu liên tục được rót đầy và bốc hơi trong bụng. Hoài Ngọc là người uống nhiều nhất, cô cứ rót hết ly này rồi đến ly khác thoáng một cái những chai rượu rỗng nằm lăn lóc trên bàn. Hoài An cũng say bí tỉ nhưng vẫn còn chút tỉnh táo để đi về. Còn Hoài Ngọc thì khỏi nói cô lúc này đã say đến mức có thể nhìn một người thành hai người. Thiên Hương vẫn là người tỉnh táo nhất.
Thiên Hương phải nhờ đến phục vụ dìu hai con sâu rượu ra khỏi quán bar và đặt họ vào trong xe giúp cô. Thiên Hương gấp gáp hô hấp khi đã ngồi trên ghế lái. Cô đang định cho xe chạy đi nhưng lại nghe được tiếng lè nhè của một trong hai người bọn họ, cô liền quay xuống hỏi lại:
-Cậu vừa nói gì vậy Ngọc? Thiên Hương xác định đó là giọng nói của Hoài Ngọc vì Hoài An cái con người này đã bất tỉnh nhân sự.
-Chở...tớ...hic...đến...đến...hic nhà của...Vân Du. Hoài Ngọc gom hết sự tỉnh táo còn sót lại cuối cùng của mình để nói chuyện với Thiên Hương.
-Này, cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Cô ấy chắc có lẽ đã ngủ rồi.
-Không...tớ muốn...hic đến đó. Cậu...làm ơn. Tớ muốn...nói...hic nói chuyện với cô ấy...trước khi tớ...đi du học. Hoài Ngọc đưa đôi mắt lấp lánh nước nhìn Thiên Hương. Giọng nói van nài làm cho Thiên Hương phải xiêu lòng mà đáp ứng yêu cầu của cô.
-Haizz, được rồi, tớ thua cậu rồi. Và đừng nhìn tớ bằng đôi mắt đó. Thiên Hương lắc đầu thở dài rồi đạp ga chạy đến chung cư của Vân Du.
Hoài Ngọc bước xuống xe với sự giúp đỡ của Thiên Hương, cô lúc này lắc mạnh đầu để lấy lại chút tỉnh táo. Cô bảo Thiên Hương hãy đưa Hoài An về trước đi, cô sẽ bắt taxi về sau khi nói chuyện với Vân Du xong. Thiên Hương thấy Hoài Ngọc tự mình bước vào sảnh và thang máy cũng yên tâm mà lái xe đưa Hoài An về.
Hoài Ngọc đứng trong thang máy, tay đấm đấm vào đầu để có thể tỉnh táo một chút khi gặp Vân Du. Lúc này cô đang đứng trước cửa nhà của nàng, bàn tay đưa lên định gõ cửa nhưng lại buông xuống, động tác lập lại vài lần rồi cuối cùng cô cũng có can đảm ấn chuông.
Chuông reo đến tiếng thứ ba nàng mới mở cửa. Nàng hoàn toàn bất ngờ vì sự xuất hiện của cô vào giờ này. Nhưng nàng chưa kịp nói gì thì Hoài Ngọc đã nói trước:
-Cô...có thể cho em...vào trong được không?
-Được rồi, em vào đi....Này!!! Em cẩn thận chút! Vân Du thấy thân người Hoài Ngọc sắp ngã xuống liền nhanh chóng đỡ lấy, dùng hết sức bình sinh để dìu cô vào nhà.
Vân Du đặt nàng nằm trên ghế sofa rồi ngồi thở lấy thở để. Mệt chết đi được!! Hoài Ngọc không hiểu sao lúc này lại bất tỉnh, cô nằm dài trên ghế mặc cho Vân Du đang nhìn mình như sinh vật lạ.
Nàng vô thức ngắm nhìn nhan sắc xinh đẹp của cô. Khuôn mặt tỉ lệ, đôi mày thanh thoát, cái mũi cao cao, đôi môi đỏ mọng, gò má vì say nên đã ửng đỏ lên trông thật dễ thương. Tầm mắt nàng vô tình dừng lại ngay cổ áo của cô, cái đứa nhóc này ăn mặc như vậy có phải hay không muốn mê hoặc người khác! Nàng nhìn vào đó, rồi lại nhìn của nàng, tuy hơi bé nhưng rất cân đối với thân thể. Từ trên xuống dưới không chỗ nào chê được. Đúng là tiểu yêu tinh!!!
Nàng giúp cô cởi đôi giày ra rồi đặt hai chân cô lên ghế cho thoải mái. Nàng đang định xuống bếp pha một ly nước chanh cho cô giải rượu thì bị cô nắm chặt tay, cô thều thào nói:
-Đừng đi, em sắp...phải... đi rồi!
-Gì chứ? Em sắp đi đâu?! Vân Du vì muốn nghe rõ Hoài Ngọc nói gì nên đã kê sát mặt với Hoài Ngọc. Nghe cô nói rằng mình sắp đi nhưng lại không nói là đi đâu nên nàng quyết định phải hỏi cho rõ.
-Cô thật...đẹp. Em muốn...ghi nhớ kĩ...gương mặt...này! Hoài Ngọc không trả lời nàng mà lại khen nàng.
-Mau nói cho tôi biết em muốn đi đâu? Vân Du biết nàng đẹp nhưng mà hãy trả lời câu hỏi của nàng trước đã.
-Môi cô cũng...đẹp lắm! Em muốn...thử chúng.!
Hoài Ngọc nói rồi không để cho Vân Du trả lời liền áp môi mình lên môi nàng. Kĩ thuật hôn của Hoài Ngọc không thể nào đùa được. Vân Du đứng hình nhìn Hoài Ngọc đang hôn mình. Ngay lúc đó nàng thấy một giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Vân Du bạo dạng cùng Hoài Ngọc tiếp hôn. Hai tay nàng quấn quanh cổ cô. Hoài Ngọc trong cơn say lờ mờ nhận được tín hiệu của nàng thì càng hôn mãnh liệt hơn.
Được một lúc, Vân Du giật mình đẩy Hoài Ngọc nằm dài trên sofa. Nàng hoảng sợ đứng lên, đóng cửa phòng một cái rầm. Rồi đưa tay chạm lên môi mình. Chết tiệt, chuyện quái gì vừa xảy ra vậy?!?!
Sau khi trấn tĩnh bản thân xong, nàng mở cửa ra ngoài, đắp chăn lên người Hoài Ngọc, kê gối cho cô nằm cho thoải mái. Rồi nhanh chóng đi vào phòng để tránh mặt cô.
TBC
"Có những nổi buồn chỉ dám giấu riêng cho mình"