Edit: Hắc Nguyệt.
Cảnh tượng trước mắt làm lông mày Mạc Đình Ca nhíu chặt, ngọn lửa bừng bừng đang tàn sát bừa bãi, ánh lửa cao ngất, cả Phất đường chìm trong biển lửa, dù cho đứng xa một trượng vẫn bị sức nóng ép đến bỏng cả da.
Tiêu lão gia nhìn thế lửa bừng bừng mà trong lòng lộp bộp, vội hỏi, “Đã cứu đại tiểu thư ra chưa?” Tiêu Yên cũng là nữ nhi của hắn, cho dù không thích nhưng vẫn có một chút tình cảm, đương nhiên không muốn nhìn nàng chết cháy.
Nha đầu bị hỏi nươm nướp lo sợ trả lời: “Không có……không có…. Lửa quá lớn… không vào được….”
“Lúc lửa chưa cháy lớn, tại sao không vào cứu?” Mạc Đình Ca lạnh lùng hỏi.
“Nô tỳ…. nô tỳ….”
“Mệnh của nô tài còn quý báu hơn tiểu thư dòng chính, xem ra hôm nay vãn bối đã được lĩnh giáo.”
Thanh âm Mạc Đình Ca không lớn, nhưng khiến người nghe phải rợn tóc gáy.
Tiêu lão gia không phải người ngu, hắn chỉ có một dòng chính nữ, dù mọi mặt đều không thích, nhưng đó cũng là con gái ruột của hắn, là huyết mạch Tiêu gia.
Chuyện hôm nay đã bị Mạc Đình Ca biết hết, nếu truyền tới kinh thành, rơi vào lỗ tai hoàng đế…….
Kia … hậu quả sẽ không thể tưởng, không chừng díu líu đến toàn tộc Tiêu gia.
Tiêu lão gia càng nghĩ càng sợ, cũng không cố giải thích, giơ tay hung hăng cho nha đầu kia một cái tát.
“Đều cút vào đưa Đại tiểu thư ra cho ta, nếu hôm nay Đại tiểu thư có mệnh hệ gì, các ngươi ai cũng đừng hòng sống.”
Tất cả người làm vừa nghe liền hoảng hồn, vốn cho rằng Đại tiểu thư không được sủng ái, Nhị di nương lại ước gì nàng gặp chuyện không may, cho nên dù có chết, cũng có Nhị di nương ở một bên ngăn Tiêu lão gia lại, ai lại có thể tưởng tượng Tiêu lão gia lại tức giận đến như vậy.
Vài hạ nhân vì bảo vệ tính mạng, tìm chăn bông thấm nước lạnh, đắp lên người rồi vọt vào đám cháy.
Tiêu Nhụy lạnh lùng nhìn Tiêu lão gia đầu đầy mồ hôi, bởi vì không liên quan trực tiếp đến lợi ích của nàng, đối với Tiêu Yên nàng cũng không có chán ghét.
Đám tiểu thiếp hậu viện nghe được cũng chạy đi lấy nước, rối rít ra vào, nghe được Tiêu Yên còn ở bên trong, toàn bộ giật nảy mình, biểu hiện bộ dáng lo lắng không thôi, cũng không biết là thật lòng hay giả ý.