Tiêu Yên đứng dậy vươn vai, làm vài động tác tập thể dục, “ Bởi vì ngươi trúng độc đó.”
Hai chữ trúng độc này tựa như thiên lôi vỗ vào người mặt sẹo. làm hắn đau muốn chết, trong nháy mắt bỗng ngất đi.
Tiêu Yên phì cười, còn nghĩ mặt sẹo là đại nam nhân, không ngờ lại là kẻ nhát gan.
Nàng mới nói trúng độc, hắn liền chịu không nổi, nếu nghe đến đặc tính độc dược, chẳng phải sẽ dọa đến vỡ mật à?
Nàng bưng nước trà lạnh trên bàn, dội hết lên mặt hắn.
Cảm giác mát lạnh khiến mặt sẹo từ từ tỉnh lại, nhưng sau khi tỉnh, đau đớn trên người vẫn tiếp tục, không những chẳng giảm bớt mà còn gia tăng.
Loại bệnh trạng này nếu có ai nói hắn không phải trúng độc, chính hắn cũng chả tin.
Xương cốt toàn thân đau như rút lại, có ngàn vạn con trùng cắn xé trong cơ thể, giống như một giây sau có thể phá da thịt mà chui ra.
Tiêu Yên ngáp một cái, hỏi: “Biết bản thân trúng độc gì không?”
“Không… không.. rõ.”
“Tam thi não thần đan.”
Tiêu Yên quên hỏi Nam Như Ngọc tên độc dược, cho nên thuận miệng bịa ra một cái tên kinh điển trong tiểu thuyết võ hiệp.
Tam Thi Não Thần Đan là độc dược đặc hiệu mà Đông Phương giáo chủ vĩ đại dùng để khống chế thuộc hạ trong <<Tiếu Ngạo Giang Hồ>>.
Tiêu Yên nhấc cái ghế tới ngối trước mặt sẹo.
“Ta nhớ ngươi còn chưa biết dược tính, từ từ ta kể cho nghe a, có phải cảm thấy trong cơ thể như có sâu gặm nhấm?
Đúng vậy, loại độc này chứa ba loại Thi Trùng, lần đầu tiên sau khi ăn chính là cảm giác này, đau, đau đến không muốn sống, nếu sau nửa canh giờ không có giải dược ức chế, Thi Trùng sẽ thoát ra, từ từ cắn huyết mạch của ngươi, từ từ cắn đầu óc ngươi…”
Nói tới chỗ này, đột nhiên Tiêu Yên vươn tay đè đầu mặt sẹo, cảm giác toàn thân hắn chấn động, lập tức bật cười.
“Đến khi những Thi Trùng kia ăn sạch đầu óc ngươi, chúng sẽ bò ra ngoài… nếu lúc ngươi chết có người khác bên cạnh, đám sâu này sẽ tự động bám lên cơ thể mới, chui vào bên trong thân thể bọn họ…”