Tiêu Yên mặt dày hỏi tiếp: “Muốn không?”
“Có…” Lệnh hồ Cẩm Y nói cực kì lưu loát.
Tiêu Yên vỗ vỗ khuôn mặt chàng, cười giống hệt hồ ly: “Vậy sau này phải ngoan ngoãn nghe lời ta, nếu không…”
Tiêu Yên quăng một cái mị nhãn, không nói tiếp, nàng tin chàng hiểu được.
Lệnh hồ Cẩm Y cắn môi, không nói gì, đôi mắt xanh biếc như chú sói
nhỏ đói bụng lâu ngày, rưng rưng nhìn nàng, suýt chút nữa làm Tiêu Yên
mềm lòng.
Nàng hắng giọng, “Ngoan nào, sau này dựa vào biểu hiện của chàng.”
Lệnh hồ Cẩm Y hưng hức như nai con, đáng tiếc… người kia không hợp tác.
**
Sau khi Phượng Húc xuất cung, ngỗ tác báo cáo khám nghiệm xác cung nữ chết đuối, hắn kiểm tra thật cẩn thận rồi hết luận.
Vì vậy đêm đó, Dịch Đình cung tầng tầng canh phòng bị trộm.
Sau khi kiểm tra phát hiện thứ gì đáng giá cũng không thiếu, chỉ mất mỗi hai cái thi thể.
Trong nhất thời nội cung sôi trào, có người nói không phải bị trộm mà là hai người kia chết oan, nên âm hồn không tan, thi thể tự bay đi.
PHƯợNG HÚC phái người theo dõi Dịch Đình cung, dù ngày hay đêm cũng
phải nhìn chòng chọc, xem xem gần đây có nhưng ai tới hỏi tham chuyện
thi thể mất tích.
Người làm việc trái lương tâm, dù vẻ ngoài trấn định thế nào trong lòng vẫn chột dạ, đến khi chịu không nổi sẽ lộ chân tướng.
Huống chi thi thể vô duyên vô cớ mất tích, lại không phải bọn họ làm, vậy nhất định sẽ nghi ngờ có người nhìn ra manh mối từ thi thể.
Ngỗ tác nói với Phượng Húc, cung nữ trước khi chết đuối hít vào không ít mê hương, bị người ném xuống ao bên cạnh Hoán Y cục mới chết đuối.
Nếu như hít vào mê hương, vậy thì trong phòng phải kín, nếu không có chút gió liền tan khói mê.
Từ liều lượng mà cô ta hít vào, vậy nhất định phải ở trong đó rất lâu.
Lại không có ai ở trong phòng người khác một thời gian dài, cho nên
vị cung nữ này nhất định là ngủ trong phòng mình rồi bị đánh khói mê,
sau đó bị kéo tới ao Hoán Y cục.
Tai mắt trong Hoán Y cục của Phượng Húc nói, hai cung nữ chết kia ở chung phòng với bốn cung nữ khác.