Không thương, lại muốn chiếm giữ, còn ai tệ hơn nàng.
Tiêu Yên rất khinh bỉ bản thân, nàng không yêu nhưng lại cần ám áp, vì vậy chưa từng cự tuyệt Lệnh Hồ Cẩm Y.
Tiêu Yên định nói tất cả với Lệnh Hồ Cẩm Y, để y tự lựa chọn, nếu như y rời đi, vậy từ đó bọn họ không còn liên quan gì nhau.
Nếu như…ở lại, Tiêu Yên nghĩ, sau đó nàng sẽ mong đợi quan hệ giữa hai người, dù sao nàng đã rất xấu xa, cho nên…không ngại làm chuyện ngoài giá thú.
Có tiểu tình nhân khuynh quốc như vậy, thật sự là một chuyện rất đáng hưởng thụ.
Lệnh Hồ Cẩm Y mím chặt môi, cậu cự tuyệt đáp án trong lòng đang nghĩ đến, “Hôn phu là gì?”
“Là người sẽ trở thành tướng công của ta.”
Tiêu Yên không cho y có cơ hội lui bước, Tu La cung chủ không thể tránh mặt với một chuyện nhỏ nhặt như này.
“Trượng phu…”
Lệnh Hồ Cẩm Y vừa nhắc đến hai chữ này, cậu nhớ ở trong nội cung mẹ đã từng nói, nếu như thích cô nương nhà người ta thì cưới về làm phu nhân, làm trượng phu của nàng ấy, cả đời ở chung một chỗ, ai cũng không thể chia tách.
Cho nên trong lòng Lệnh Hồ Cẩm Y lúc này, trượng phu, thê tử là một đại danh từ là một cuộc đời, ngược lại nếu không phải phu thê thì không thể ở chung một chỗ.
Lệnh Hồ Cẩm Y nhíu chặt chân mày, nam nhân xấu xí kia làm trượng phu của Tiêu Yên, đáng ghét, cậu không thể không giết hắn ta.
Đôi mắt xanh biếc của Lệnh Hồ Cẩm Y nổi lên huyết sắc nhàn nhạt.
“Nàng là của ta, ai đoạt, ta giết kẻ đó.” Giờ phút này cậu là cung chủ thị huyết của Tu La cung, mà không phải thiếu niên đơn thuần ngây thơ trước mặt Tiêu Yên.
Nếu là người khác nhìn Lệnh Hồ Cẩm Y như vậy nhất định đã sợ bất tỉnh, bở vì đây là ma đầu Lệnh Hồ, đó là dấu hiệu ma tính phát tác.
Nhưng Tiêu Yên lại cười, cười gian trá, giống như trút được gánh nặng, mặc dù nàng không có yêu Lệnh Hồ Cẩm Y, nhưng nàng thích thiếu niên đơn thuần này, bởi vì ở chung với y không cần đùa bỡn tâm cơ.
“Vậy ý ngươi là từ nay không rời khỏi ta nữa, cho dù… ta có làm chuyện gì, ngươi cũng ở bên ta, cả đời… mãi mãi không rời?”
Lệnh Hồ Cẩm Y gật đầu, có chút ẫm ức, khóe mắt đỏ lên: “Lam sao ta lại rời khỏi nàng chứ…” lần nào cũng là nàng bỏ đi trước.