“Hoặc là ngươi có thể liên thủ với tiểu thiếp mà hành hạ ta, đến lúc đó ta cũng muốn thử xem trình độ gia đấu của mình đạt tới mức độ nào.”
Phượng Húc cuu mày, nhìn Tiêu Yên như nhìn quái vật.
Nàng lại không sợ hãi hắn có thịt thiếp, hơn nữa còn rất mong đợi tiểu thiếp tới của tranh đấu: “Nàng… nàng có phải nữ nhân không hả?”
“Đương nhiên phải, hôm đó ở trên giường tại biệt viện núi Ngọc Bàn chẳng phải…đều thấy rõ, còn sờ nữa kìa? Vương gia, còn bổ nhào vào cơ thể ta nữa.”
“Nàng… nàng…” Phượng Húc bị chặn nín miệng không nói ra lời, khuôn mặt tuấn mĩ đỏ lên.
Vừa nhắc tới tình cảnh lúc ấy, đó chính là sỉ nhục suốt đời không quên của hắn.
Hạ mê dược, Tiết Dương tán, lại còn vẽ bậy trên mặt, lột sạch y phục, còn… còn bị thị vệ nằm đè lên.
Tiêu Yên buồn cười nhìn khuôn mặt muôn màu của hắn, vốn là tâm tình khó chịu giờ đã thoải mái hẳn lên, vui vẻ trên sự đau khổ của người khác quả nhiên là một chuyện hết sức thoải mái.
Đến khi hai Ngỗ tác trở lại hai người này không còn tranh đấu nữa.
Nguyên nhân chết của Ngưng nhi y hệt suy đoán của Tiêu Yên, nhưng cung nữ thứ hai chết là do bị đánh bất tỉnh rồi dìm xuống hồ.
Tiêu Yên muốn hỏi, bất tỉnh như thế nào nhưng Phượng Húc lại ngắt lời nàng.
“Tiêu Yên chuyện này nàng không tiện hỏi đến, cứ ở lại Trường Xuân cung, bản vương cam đoan với nàng ba ngày sau nhất định tra ra hung thủ, cũng trả lại nàng một Thúy Trúc khỏe mạnh.”
Phượng Húc làm vậy vì muốn tốt cho Tiêu Yên, nhưng nàng lại không cảm kích, vung tay lên: “Không được, ta không tin nhân phẩm của ngươi.”
Phượng Húc thiếu chút nữa là bỏ đi: “Nàng… đừng không biết tốt xấu, nếu là người khác, bản vương mới không nhúng tay vào.”
“Ngươi đừng nóng giận, ta không tin ngươi cũng giống như ngươi không tin ta, giữa hai chúng ta không có cơ sở để tin tưởng.”
“Bản vương không muốn nói nhiều, việc này bản vương không cho phép nàng nhúng tay vào nữa, nguyên nhân cái chết của nha đầu kia bản vương sẽ cho người điều tra, mặc kệ nàng có tin hay không thì hiện tại bản vương là người có năng lực nhất, hơn nữa lại nguyện ý giúp nàng, nàng có muốn cũng không tìm được người thứ hai.”
Phượng Húc hận không thể đập chết Tiêu Yên, mảnh mai yếu ớt như vậy mà sao bướng bỉnh thế hả.