Sau khi nghe điều này, tất cả đầu mối đều biến mất, Tiêu Yên không nói được lời nào, Thúy Trúc… cô bé…
Ai cũng biết cái ao ở Hoán Y cục rất lớn, nhưng để một người vô tình
bị ngã xuống chết đuối là chuyện không thể nào, tuyệt đối không có
chuyện chết đuối ở đây.
Nếu như cung nữ kia là một cao thủ võ công lại càng không thể nào bị
giết trong cái ao nho nhỏ của Hoán Y cục, cho nên… hung thủ chân chính
không phải cô ta, người giết cô ta mới thật sự là hung thủ.
Hoán Y cục chết hai cung nữ, trong lúc nhất thời người người hoảng
sợ, Tiêu Yên muốn điều tra thêm xem lúc đó có ai tới gần ao, nhưng không đợi nàng tới gần hỏi thì bọn họ đã chạy sạch.
Mất sạch đầu mối, cho dù có Lý Tiêu giúp đỡ cũng không có chút tiến triển nào.
Ở bên Hoàng hậu cũng chẳng khá hơn, tất cả bằng chứng đều chỉ vào
Thúy Trúc, chứng minh cô là hung thủ giết người, vụ án cũng không có gì
khác lạ.
Hôm thẩm vấn Thúy Trúc, vài phi tử có phẩm giai cao đều trình diện, Mai quý phi cũng đi.
Thật ra Hoàng hậu biết rõ Thúy Trúc bị oan, nhưng ở trong cung này người bị oan nhiều lắm.
Hoàng hậu mỉm cười nhìn Thúy Trúc sắp hỏng mất.
“Nếu không có nghi ngờ gì, vậy thì kết án đi, giết người đền mạng, đây là đạo lý hiển nhiên.”
Ngừng một chút lại nói tiếp: “Bản cung mặc kệ ngươi bị oan hay không, bản cung biết rõ các ngươi chủ tớ tình thâm, nếu đã có lòng… càng không nên liên lụy đối phương, ngươi nói đúng không?”
Thúy Trúc hiểu hoàng hậu đang nhắc nhở mình, nếu không ‘nhận tội’, đám người âm hiểm kia sẽ nghĩ cách đổ lên đầu tiểu thư.
“Nương nương, ta biết phải…” Thúy Trúc không có xưng nô tì, trong
lòng cô bé trước giờ chỉ có một chủ tử là Tiêu Yên, người khác đều không phải.
Một người sắp chết, hoàng hậu cũng lười trách nàng thất lễ: “Nên làm gì thì làm đi, người đâu, lôi ra…”
“Nương nương, xin chờ chút…”
Hoàng hậu đang tuyên lôi ra chém, Tiêu Yên ở ngoài xông vào.
Nàng lo lắng sợ hãi sống ở Tiêu gia mười bảy năm, nhận hết hành hạ
nhục nhã, ngoài trừ người mẹ đã chết sớm kia, chỉ còn Thúy Trúc đối với
nàng trung thành và tận tâm.