Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi

Chương 263: Lục Soát Thích Khách




“Nô tỳ… không ngăn được, bọn họ muốn lục soát phòng, bọn họ… còn nói tận mắt nhìn thấy thích khách chạy vào phòng của người.”

Tiêu Yên lườm Triệu Phương Đức, vỗ về bả vai Thúy Trúc, để cô bé lui sang một bên.

Triệu Phương Đức bước lên trước chắp tay thi lễ: “Tiêu cô nương, thuộc hạ phụng mệnh lục soát thích khách ở trong cung, mong cô nương nể mặt.”

Tiêu Yên lạnh lùng cười một tiếng: “Nể, nể chứ, nhưng…trong các ngươi ai là người thấy thích khách xông vào khuê phòng của bổn cô nương.” Tiêu Yên gằn mạnh hai chữ khuê phòng.

Đám thị vệ này đều là hạ nhân lão luyện trong cung, lời này nói ra có ý gì, bọn họ rõ ràng rành mạch.

Muộn thế này xông vào khuê phòng của cô nương chưa lập gia đình, đây chính là tổn hại danh dự rất lớn, cho dù không xảy ra chuyện gì nhưng vẫn bị người ta nói, thanh danh của cô nương đó cũng bị mất.

Xem ra có người muốn nhân cơ hội này cố ý bôi nhọ danh tiết của nàng, Tiêu Yên dám cam đoan, mục đích của bọn họ không phải là lục soát vào giờ này, mà là có mưu đồ khác.

Triệu Phương Đức bị Tiêu Yên nhìn đến gấp gáp, không dám đối mặt với ánh mắt nàng, cúi đầu nói: “Là, là một cung nữ đi ngang qua nói, thuộc hạ đi gấp, trời lại tối, nên không nhìn rõ.”

Tiêu Yên khinh thường cười, lời nói đầy rẫy sơ hở.

“Các vị đại nhân thân mang tuyệt kỹ, người nào người nấy võ công cao cường, so với người bình thường thì tai thính mắt tinh hơn rất nhiều, buổi tối các ngươi chạm mặt một cung nữ đi ngang qua, còn nói chuyện với nhau, vậy mà lại không nhìn rõ khuôn mặt dáng người.

Như vậy, một cung nữ bình thường không có võ công, dựa vào cái gì để thấy thích khách xông vào khuê phòng của ta.”

Triệu Phương Đức bị hỏi đến nhức đầu, nói chuyện lặp bắp: “Này… này… thuộc hạ chỉ phụng mệnh làm việc, vừa rồi cung nữ nói cũng không nhất định là vào phòng của Tiêu cô nương, chỉ là nhìn thấy… một bóng đen chạy về hướng này.”

“Phụng mệnh làm việc nên muốn nói gì thì nói? Chạy về hướng này liền chắc chắn là vào phòng ta, chư vị đại nhân đúng là nhìn rõ mọi việc nhỉ.”

Mồ hôi trên đầu Triệu Phương Đức to như hạt đậu: “Thuộc hạ… thuộc hạ không dám khẳng định, chỉ suy đoán, suy đoán mà thôi.”