Cái gì, thái hậu Tu La cung thật đặc biệt, sao có thể cho Lệnh Hồ Cẩm Y xem… xuân cung đồ… súc sinh, khẩu vị thật nặng.
Lệnh Hồ Cẩm Y không phát hiện cảm xúc biến của của Tiêu Yên, cậu lật
đến một tờ, hưng phấn đưa cho nàng xem, hai lỗ tai trắng chuyển thành
hồng, chỉ vào đó nói:
“Ta thích tư thế này nhất, Yên Yên, chúng ta thử có được không.”
Khuôn mặt Tiêu Yên đỏ như lửa đốt, rít ra hai chữ từ trong kẽ răng: “Không. Tốt.”
Lệnh Hồ Cẩm Y ẫm ức nhìn nàng, đôi mắt xanh lục trong suốt như lưu ly, ẩn chứa cuồng bạo.
“Tại sao, nàng… nàng chán ghét ta, mẹ nói, nếu nàng thích ta, nhất định sẽ đồng ý.”
Tiêu Yên nâng tay sờ lưng Lệnh Hồ Cẩm Y, tiểu động vật xù lông nhất định phải vuốt xuống.
“Bởi vì, có người đến, hơn nữa không chỉ một người, ngươi mau trốn đi, bây giờ không phải lúc nói chuyện này.”
Nàng vừa nói xong là có tiếng gõ cửa ầm ầm.
Lập tức đẩy Lệnh Hồ Cẩm Y ra, xoay người xuống giường, buộc lại đai lưng bị tiểu yêu nghiệt cởi.
Đang muốn đi mở cửa, lại thấy người nằm trên giường vẫn bất động, đôi môi mím lại, đôi mắt nai con u oán nhìn nàng.
Thở dài, sao nàng cứ cảm thấy mình đang nuôi tiểu nhi tử, cúi người hôn lên khuôn mặt Lệnh Hồ Cẩm Y một cái, nhỏ giọng nói:
“Ngoan, ta không muốn ngươi gặp chuyện không may, nhanh trốn đi, nhớ
không được để bọn họ phát hiện, à… không được tùy tiện ra tay giết
người, nơi này không giống bên ngoài.”
Lúc này Lệnh Hồ Cẩm Y mới vui vẻ trở lại, ngồi thẳng người, học Tiêu
Yên, hôn lên môi nàng một cái, lúc này mới ngoan ngoãn gật đầu.
“Ta nghe lời Yên Yên, nhất định bọn họ sẽ không phát hiện.”
Tiêu Yên co rút khóe miệng, nàng có cảm giác bị tính kế.
Chẳng qua bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, tiếng đập cửa
càng lúc càng dồn dập, như thể không mở ngay sẽ phá cửa mà vào.
Tiêu Yên vội vàng nháy mắt với Lệnh Hồ Cẩm Y, xoay người đi mở cửa.
Cửa phòng mở ra, ngoài cửa là một đám cấm vệ quan mặc giáp, thống lĩnh là Triệu Phương Đức.
Thúy Trúc đứng một bên bị dọa sợ đến run lẩy bẩy, trông thấy chủ
nhân, vội ôm cánh tay nàng khóc: “Tiểu thư, bọn họ thật hung dữ…”