Phượng Húc bị Tiêu Yên hùng hổ tuyên bố, ngạc nhiên một chút, sau đó
suy nghĩ lại, rồi nghĩ thông suốt, cũng không tránh khỏi giật mình.
Hắn rất khổ tâm, thật sự hắn không có nghĩ vậy, chỉ tại nàng hạ Tiết
Dương tán với hắn, khiến hắn bất lực ba tháng, cho nên hắn mới tìm loại
xuân dược này khiến nàng ẫm ức, chứ không có ý gì khác.
Là do hắn nông cạn, không cân nhắc kỹ.
Dù hắn có khốn nạn đến mức nào, cũng sẽ không để cho nam nhân khác đè lên nữ nhân sắp làm phu nhân tương lai của mình, hắn không có sở thích
tự đội nón xanh.
Có thể hắn chính là Duệ vương không ai sánh bằng, dù không phải cũng là phải.
“Bản vương…” Phượng Húc muốn mở miệng giải thích, nhưng vừa mới nói
được hai từ, đột nhiên có một luồng sát khí sắc bén phóng đến.
Chưởng phong kia mạnh mẽ như dời núi lấp biển, nặng như thiên quân, giống như không giết chết Phượng Húc thề không bỏ qua.
Cũng may hắn không phải vương gia bao cát, công phu của hắn còn tốt
hơn cả Mạc Đình Ca, dù khó khăn nhưng vẫn tránh thoát một chưởng trí
mạng đó, tuy vậy vẫn bị thương một chút, há miệng phun một ngụm máu.
Tiêu Yên vốn định hô ‘có thích khách’ nhưng sau khi nhìn đôi mắt xanh lục lóe lên trong màn đêm, ngạc nhiên nuốt luôn tiếng thét vào trong
bụng.
Thích khác kia giống như có cừu hận với Phượng Húc, dùng nhiều chiêu
trí mạng, cơ thể di động nhanh như chớp, ở trong man đêm như quỷ mỵ.
Mới đầu Phượng Húc còn chống đỡ được vài chiêu, nhưng rất nhanh đã
phát hiện, giữa hai người… thực lực cách nhau quá lớn, hắn căn bản không phải đối thủ của tên thích khách này, ngực trúng hai chưởng, gắng gượng đứng dậy đánh tiếp.
Tiêu Yên đứng tại chỗ im lặng nhìn, Phượng Húc rất muốn chửi ĐM, nữ nhân kia sao còn đứng ngốc ở đó vậy hả.
Tiếng hai người đánh nhau cuối cùng dẫn tới một đám thị vệ, Tiêu Yên lo lắng nhìn thân ảnh đang bị vây bắt kia.
Tiểu yêu nghiệt này chán sống hay sao vậy hả, dù có lợi hại, cũng
không thể đơn thương độc mã xông vào hoàng cung như thế chứ, nhiều người xa luân chiến, ngươi có thắng cũng sẽ hao mòn thể lực.
Cũng may tiểu yêu nghiệt không phải người không có đầ óc, sau khi đánh cho một đám tàn phế, rồi biến mất trong màn đêm.
Sau khi thích khách chạy mất, Phượng Húc tức tối nhìn Tiêu Yên: “Xú nữ nhân chết tiệt, vì sao vừa rồi nàng không gọi thị vệ.”
Tiêu Yên nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Vương gia thật buồn cườ, vì sao ta
phải gọi thị vệ, ngươi chết, đối với ta mà nói chẳng phải là rất tốt
sao?”