Tiêu Yên nhún vai: “Ta cũng đâu cần nam nhân thích? Vì sao không phải là… nam nhân đến xin ta ban … niềm vui?”
Đã từng là một cô gái hiện đại độc thân, Tiêu Yên hoàn toàn không cần dựa vào đàn ông để sống. cô không giống những cô gái cổ đại xem chồng
như trời.
[suy nghĩ phong cách hiện đại nên dùng từ hiện đại nhé]
Phải sống, hơn nữa phải sống tốt, thì không thể làm hoa tầm gửi, trên đời này không có ai có thể cho một người dựa cả đời.
Khuôn mặt đang tích tụ sát khí của Phượng Húc đột nhiên như bông hoa nở rộ buổi sáng, xua tan màn đen u tối.
Hắn buông Tiêu Yên ra, nhìn vào ánh mắt nàng, nói như đang tuyên thánh chỉ: “Tiêu Yên, bản vương quyết định.”
“Xin hỏi vương gia quyết định cái gì?”
“Thú nàng.” Đôi môi Phượng Húc khép mở, hai chữ kia vang dội trên không trung của Ngự hoa viên im ắng.
Tiêu Yên vẫn chẳng hề ngạc nhiên, sửa lại y phục bị Phượng Húc kéo loạn, tùy ý nói.
“À… vậy sao, vậy thì chúc mừng vương gia đạt được ước muốn, dù sao
cái vị trí Duệ vương phi này, là ước mơ tha thiết của toàn bộ thiếu nữ
trong kinh, hôm nay vương gia chịu gật đầu lấy ta, Tiêu Yên thật đúng là tam sinh hữu hạnh*.”
[hiểu nôm na là Phước ba đời.]
Lời Tiêu Yên nói như lọt vào sương mù, nửa thật nửa giả, nghe không
ra vui vẻ nhưng cũng không chán ghét, hơn nữa cũng không hề lộ ra lo
lắng.
Phượng Húc quan sát vẻ mặt nàng, từ đầu tới cuối hắn chỉ phát hiện,
sau khi hắn nói xong, đuôi lông mày bên trái của nàng khẽ run một chút,
sau đó là vẻ mặt bất cần.
Phượng Húc buồn bực, nữ nhân này thật khó đoán.
Hắn sống hai bốn năm, từng gặp qua vô số nũ nhân, nhưng tổng cộng tất cả đầu óc của các nàng, cũng không bằng một sợi tóc thô của Tiêu Yên.
Thật không biết nàng đang có âm mưu gì, nếu như cùng phe với Mai quý
phi, vì vị trí Duệ vương phi, vậy hôm nay hắn gật đầu đồng ý, thì hẳn là nàng nên vui vẻ mới đúng.
Lý Tiêu nói rất đúng, nữ nhân này rất thông minh.
Đột nhiên hắn thật chán ghét cái vẻ mặt không sợ hãi không gợn sóng
của nàng, thật muốn xé rách cái ngụy trang này, nhìn nàng tức giận, nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của nàng.
Phượng Húc khều cằm Tiêu Yên, cười tà mị: “Có biết vì sao đột nhiên bản vương thông suốt muốn thú nàng vi phi không?”
Tiêu Yên nhíu mày, vỗ móng vuốt ra khỏi cằm, nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên biết rõ, chẳng lẽ nhìn ta giống kẻ ngốc.”