Người bà phái đi chi sợ vừa ra khỏi cửa cung đã bị theo dõi, không những không giúp được Tiêu Yên lại còn bị Duệ vương lợi dụng.
“Chờ, nhỡ đâu biểu tiểu thư…”
“Đó chính là mệnh của nó không có phúc phú quý, chẳng thể trách người khác.”
Tuy Mai quý phi có chút yêu thương với Tiêu Yên, nhưng cũng không vì nàng mà tổn hại đến tiền đồ của nhi tử.
Sống chết của Tiêu Yên, bà sẽ không ra tay giúp đỡ, để xem tự bản thân nó có thể bước đến cuối cùng hay không.
Nếu nó có thể thuận lợi vào cung, Mai quý phi bà nhất định liều mạng cũng phải giành vị trí vương phi vào tay mình.
Nếu như nửa đường bị hại, vậy thì coi như bà chưa từng đưa nữ hài nào tên Tiêu Yên vào cung.
Tâm tư của bà, Tiêu Yên cũng đoán được, cho nên từ đầu tới cuối Tiêu Yên cũng không lên tiếng nhờ bà giúp đỡ.
Hôm sau Ngô Ứng Lâm nhân dịp thượng triều, tiện thể nhắn với Mai quý
phi Tiêu Yên đang ở trong phủ, bất cứ lúc nào cũng có thể vào cung.
Vì vậy Mai quý phi truyền lời Duệ vương nói tối hôm trước cho Ngô Ứng Lâm.
Ngô lão nghe xong thì giật mình, nếu giờ Dậu chưa vào cung, vậy chẳng khác nào Tiêu Yên bị phán tử hình.
Lúc này đã sang giờ Mẹo, chỉ còn bốn năm canh giờ nữa là tới giờ Dậu rồi.
Ngô Ứng Lâm vội vã hồi phủ, nhanh chóng tìm Tiêu Yên báo tin tức.
Ngược lại Tiêu Yên cũng không có phản ứng gì, nàng biết rõ Phượng Húc hận nàng đến ngứa răng, cho nên hắn làm ra chuyện động trời gì đó cũng
không kì quái.
Nàng không ngừng suy tính, có lẽ khoảnh khắc hiện tại mới chân chính là “Con tin đào tẩu.” thực sự bắt đầu.
[Hệ thống]: lúc này ngài là cừu giữa bầy sói.
Tiêu Yên: có thể cho ta biết trước kết quả không? Ta sẽ không bị ‘xử’ chứ.
[Hệ thống]: Hệ thống duy trì công bằng chính nghĩa, cự tuyệt tiết lộ bí mật.
Tiêu Yên:…
Ngô Ứng Lâm thấy Tiêu Yên không lộ vẻ sợ hãi, ngầm hiểu nàng tự có chủ ý: “Ngươi có kế gì không?”
Tiêu Yên lắc đầu: “Còn chưa nghĩ ra.”
Ngô đại nhân … -_-
Nếu không nghĩ ra thì cũng đừng thể hiện dáng vẻ ta đây biết tất cả
chứ, như thế sẽ khiến người khác hiểu lầm rồi dễ dàng sinh ra cảm giác
sùng bái.