Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi

Chương 230




Ngay sau đó tất cả mọi người đều cảm thấy chẳng ai có khả năng chạy thoát thì Duệ vương lại bày thiên la địa võng muốn tróc nã Tiêu Yên, người sáng suốt đều biết rõ ràng Duệ vương muốn giết người diệt khẩu.

Nhưng đã qua nhiều ngày, từ người trong kinh thành đến lão hoàng đế, đến cả dân chúng bần cùng, đều bị Duệ vương hành đến sống không yên, nhưng vị Tiêu Yên cô nương kia vẫn không rõ tung tích.

Mai quý phi trong nội cung liên tiếp truyền tin về Ngô gia, để bọn họ nghĩ biện pháp âm thầm giúp đỡ, bí mật tìm Tiêu Yên rồi đưa vào cung.

Nhưng người phái ra, tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng.

Ngô Ứng Lâm gấp đến nỗi mấy cọng tóc còn sót cũng rụng sắp hết rồi, mặt ủ mày chau, không ngờ lúc này Tiêu Yên lại tự mình vào thành, hơn nữa còn tìm tới cửa chính Ngô gia.

“Ngươi… ngươi… ngươi soa lại trở về? vào thành như thế nào? Có bị Duệ vương phát hiện không?”

Ngô Ứng Lâm làm quan vài chục năm, vẫn luôn bo bo giữ mình, bình tĩnh cư xử theo nguyên tắc, lần đầu tiên trong đời khiếp sợ đến mức không nói nên lời.

Tiêu Yên mỉm cười: “Đại nhân, đây không phải chỗ để nói chuyện.”

“Mời mời, mau theo bản quan đến thư phòng.” Ngô Ứng Lâm vỗ trán, vội vàng dẫn Tiêu Yên đi về thư phòng.

Gia đinh nhìn bóng lưng hai người, tò mò, đây là ai? Sao lão gia lại khích khí như thế? Nhất định là nhân vật lớn.

Sau khi vào thư phòng, Tiêu Yên nói làm sao mình trốn khỏi núi Ngọc Bàn.

Sau đó ẩn nấp trong thôn, đợi khi Duệ vương phái binh lục soát thì trà trộn vào xe lương về thành.

Đương nhiên những chi tiết nhỏ, có nhiều thứ nàng giữ im lặng.

Ví dụ như ở trên núi nàng quyến rũ Duệ vương, như thế nào mê hoặc hắn, bắt chước giọng người khác để trốn tránh… những thứ này một chữ nàng cũng không nói.

Nàng một hoàng hoa khuê nữ chưa gả, sao có thể làm những chuyện kia, người bên ngoài nhìn vào sẽ là đồi phong bại tục.

Huống chi Ngô Ứng Lâm đối với nàng mà nói – là một người không quen biết, đối với người xa lạ chẳng lẽ ngươi lại lôi cả lá bài tẩy của mình ra nói sao.

Chuyện Trần gia cũng không nói, những người làm quan này, ai biết trong đầu suy nghĩ cái gì.

Nếu như khai Trần gia ra, lỡ truyền tới tai Duệ vương, chẳng phải dẫn tới họa sát thân, lúc đó nàng phải làm sao để cứu?

Không phải nàng đa nghi, mà là có tâm phòng bị, ở nơi quyền thế ngập trời như này, ai cũng không thể tin, thứ có thể tin tưởng chính là lợi ích.