Nam nhân này sau khi hôn nàng, toàn không không còn chút sức lực, ngay cả muốn cất giọng, gọi thị vệ giữ cửa cũng không làm nổi.
Điều duy nhất có thể làm chính là trợn to mắt nhìn Tiêu Yên, khắc ghi gương mặt nàng vào trong lòng, ghi vào xương tủy, ngày sau đòi cả vốn lẫn lãi.
Muốn cho nữ nhân này hối hận vì đã sinh ra trên đời này.
Tiêu Yên cười lạnh, ánh mắt cao ngạo nhìn hắn, nâng chân dùng sức đạp lên ngực hắn.
“Lại còn ngông cuồng, phách lối nữa đi, chẳng phải cuối cùng cũng nằm trong tay ta, mặc ta xử lý, ngươi trừng tiếp đi, có bản lĩnh thì trừng cho lòi mắt, khi đó ta nhất định sẽ bội phục.”
“Nói cho ngươi biết, lão nương đây không sợ ngươi trả thù.”
Nam nhân kia hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, nhưng không thể đấu lại dược tính bá đạo của Âm Dương tán, ôm hận ngất đi.
Mê dược Âm Dương tán này rất thần kì, xưa hay nói: Nữ là âm, nam là dương.
Vì vậy Âm Dương tán chỉ có tác dụng với nam nhân, không chút ảnh hưởng tới nữ nhân, cho nên nàng mới to gan bôi thuốc lên người mình mà không sợ bị trúng thuốc.
Cũng phải công nhận nam nhân này rất lợi hại, loại dược này tác dụng rất lớn, ngay cả hệ thống tỷ cũng không có số liệu chính xác về nó.
Nhưng người này gặm nhấm cơ thể nàng lâu như vậy, nuốt vào trong bụng cả một lọ, thế mà giờ mới ngã xuống, dù là nghị lực hay nội lực đều rất cường đại.
Nàng nhìn nửa bên mặt hắn, chần chừ không biết có nên tháo mặt nạ ra hay không, nếu thực sự rất xấu xí, dọa đến nàng thì sao?
Mặc kệ, nàng phải biết tên trứng thối hành hạ nàng nhiều ngày nay có hình dạng như nào mới được, Tiêu Yên hạ quyết tâm, đưa tay gỡ mặt nạ.
Hắn không xấu, tuyệt đối không xấu, hơn nữa… còn rất đẹp, rất đẹp mắt…
Làn da màu bánh mật, trơn mịn bóng bẩy như được tráng qua một lớp sáp, khiến an nhìn cũng muốn đi tới vuốt ve.
Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, lông mi dài, lông mày như kiếm, sống mũi cao thẳng, cho dù đang hôn mê nhưng đôi môi vẫn hé ra nụ cười.