Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi

Chương 203: Tỷ Rất Mang Thù




“Gia, ngài nói gì vậy, ai nói cho ngài, người ta có thể trắng trợn ở trước mắt ngài động tay chân, chẳng lẽ ta lại không thể nói trước khi hạ thủ.”

Giọng nói của cầm thú nam trở nên lạnh lẽo: “Có ý gì?”

Tiêu Yên đắc ý nói: “Gia, người có cảm thấy mắt hình mờ đi, đầu óc choáng váng, tay chân…bắt đầu vô lực.”

“Ngươi ngươi.. hạ dược khi nào.” Hắn tự nhận đã cảnh giác tối đa, cũng tự tin ngăn cản bất kì cơ hội hạ thủ nào của nữ nhân này, nhưng vì sao vẫn trúng chiêu.

Cả người nặng xuống, cầm thú nam mất đi sức chống đỡ nằm bẹp lên người Tiêu Yên.

Nàng dùng lực đẩy hắn ra, nhẹ nhàng tránh thoát bàn tay vốn có sức lực hơn trâu, tháo miếng vải đen trên mắt, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là nửa cái mặt nạ bằng bạc.

Nàng bĩu môi, nam nhân này thật kì quái, bản thân mang mặt nạ lại còn che mắt người khác, chẳng lẽ do lớn lên quá xấu, sợ bị người khác nhìn thấy.

Lúc này cả người hắn không có chút sức lực, mắt phượng sáng như sao, bên trong đang hực lửa, giống như có thể đốt nàng thành tro tàn.

Nếu hắn có sức để phản kháng, Tiêu Yên nhất định rất sợ, nhưng bây giờ… hừ hừ… đã đến lúc nàng nghịch chuyển thành nữ vương.

Nàng thích nhất cái cảm giác giẫm nát người đã từng ức hiếp nàng, xem thường nàng ở dưới chân, loại cảm giác này không có bất kì ngôn ngữ nào có thể miêu tả, người chưa từng trải qua, vĩnh viễn sẽ không biết cảm giác này tuyệt vời đến nhường nào.

Nàng học dáng vẻ hắn vân vê cằm hắn, cười tà nói.

“Muốn biết ta hạ dược gì không, có trách thì nên trách nam nhân các ngươi đều là sắc lang, ta chẳng qua chỉ thoa mê dược lên trên người, sau đó dụ dỗ ngươi, để ngươi hôn ta lâu như vậy, đương nhiên…sẽ trúng chiêu, sao nào có phải rất tức giận? muốn giết ta?”

Trước khi nàng bị hắc y nhân đưa ra khỏi nhà giam đã bôi thật nhiều Âm Dương tán lên người, chỉ chờ cầm thú nam này tự động tìm tới cửa.

Nàng vỗ mặt nam nhân, cười tinh quái.

“Ha ha… nghĩ nữa cũng vô dụng, có bản lĩnh thì gọi người tới giết ta, đừng tưởng cô nãi nãi đây dễ bị bắt nạt, lão nương đây rất mang thù.”