Rất nhiều người hiếu kỳ cùng mang hoài nghi, có người còn dứt khoát kiễng chân để xem Tiêu Yên rốt cuộc đang vẽ cái gì.
Mà ngay cả ở phía trên hoàng đế hoàng hậu đều tò mò liên tiếp nhìn xuống, nhất là mai Quý phi hận không thể hiện tại đến trước mặt Tiêu Yên, xem nàng rốt cuộc muốn bày ra trò gì.
Hạ Hà xem mai Quý phi có chút thất thố, vội vàng nhỏ giọng nói: “Nương nương, ngài đừng lo lắng, người xem biểu tiểu thư không có chút sợ hãi nào, vẻ mặt ung dung, chắc là trong lòng đã có chủ ý.”
“Hi vọng là như thế, nàng nếu thua… Bản cung…” Tuyệt không tha cho nàng.
Hạ Hà liếc mắt nhìn Tiêu Yên, quyết định trước hếtdời đi tầm mắt của mai Quý phi:
“Nương nương biểu tiểu thư vừa rồi rút bảng số là thứ chín, Lâu gia tiểu thư rút mới là số một, là Lâu gia tiểu thư thừa dịp biểu tiểu thư không chú ý cứng rắn lấy bảng số trong tay biểu tiểu thư cướp đi. Biểu tiểu thư muốn từ trong tay nàng đoạt lại, có thể nàng mày dạn mặt dày không chịu, đến khi công công mời người, bảng số không có biện pháp đổi lại, biểu tiểu thư bất đắc dĩ mới xuất hiện.”
Mai Quý phi vừa nghe, huyệt Thái Dương thình thịch rạo rực, nàng đã nói rõ ràng sắp xếp xong xuôi rồi, như thế nào Tiêu Yên là người thứ nhất xuất hiện thì ra là lại là tiện nhân Lâu Tâm Nguyệt kia.
Tốt, rất tốt, làm nhục nàng con trai là một. Ngăn trở người đoạt vị trí duệ vương phi nàng an bài là hai. Biết rõ Tiêu Yên là người của nàng, lại vẫn dám gan lớn trùm trời đoạt bảng số của nàng là ba.
Này từng món một, ngươi cứ chờ cho bản cung, sớm muộn
gì cũng sẽ cho ngươi sống không bằng chết.
Mai Quý phi thịnh nộ trong lòng,cuối cùng cũng bình tĩnh lại, thu lại vẻ mặt lo lắng tức giận, lạnh nhạt nói: “Biết rồi.”
Hạ Hà thở ra, nàng không phải là giúp Tiêu Yên, mà là trung thành với mai Quý phi nên sợ chủ tử mất đi tỉnh táo, trước mặt Hoàng Thượng làm ra chuyện gì thất thố.
Lâu Tâm Nguyệt vốn dĩ chắc chắc Tiêu Yên phải thua không thể nghi ngờ, có thể thấy được nàng bình tĩnh phải chết, tuyệt không khẩn trương, ngược lại là bộ dáng đã tính trước, trong lòng không khỏi cũng lo lắng.
Hơn nữa, Tiêu Yên nói với nàng câu nói kia, một mực trong đầu nàng văng vẳng. Nửa khắc đồng hồ, đổi thành thời gian ở hiện đại, cũng chỉ là bảy tám phút, rõ ràng là thời gian cực ngắn, nhưng tại hiện trường lại giống như là qua một đoạn thời gian rất dài.
Trong đồng hồ cát, cát mịn càng ngày càng ít, không khí của hiện trường
cũng từ từ trở nên ngưng trọng, không có ai nói nữa, an tĩnh chỉ có thể nghe thấy gió thổi qua, lá cây phát ra âm thanh sột soạt.
Tiêu Yên ngẩng đầu nhìn đồng hồ cát chỉ còn thừa lại cuối cùng một chút cát, nàng nghiêng đầu cười một tiếng, ở bên cạnh viết xuống bảy chữ.