Edit: Hạ Uyển
Ai cũng biết người đi đầu sẽ không có ưu thế, huống chi Lâu Tâm Nguyệt có ý tứ gì, Tiêu Yên liền hiểu, nàng tất nhiên tỉ mỉ chuẩn bị một tiết mục, chờ người khác diễn xong, là người cuối cùng đoạt được tất cả lời khen ngợi của mọi người.
Đáng tiếc vận khí chính mình không tốt, hết lần này tới lần khác trúng số đầu tiên, hừ, muốn cùng nàng đổi, đẩy nàng ra ngoài làm người vung tiền như rác, dự định ngược lại rất tốt.
Chẳng lẽ Tiêu Yên nàng dễ bắt nạt như vậy, ngươi nói đổi liền đổi, ngươi muốn làm cho lão nương là người thứ nhất đi ra ngoài, lão nương liền là người thứ nhất đi ra ngoài.
Nếu ngươi đã không biết xấu hổ như vậy, Tiêu Yên cũng không cần thiết tiếp tục giảng giải tình cảm giữ thể diện gì nữa, dứt khoát xé toạc mặt nhau, công khai đối đầu.
Nàng nhìn Lâu Tâm Nguyệt với ánh mắt lạnh lẽo, khiến nàng ta toàn thân tê dại, mới cười híp mắt nói:
“Nghe nói Lâu tiểu thư là kinh thành đệ nhất tài nữ, nếu là đệ nhất, bảng số kia phải thuộc về Lâu tiểu thư mới đúng, Lâu tiểu thư cần gì làm người khác khó chịu, không muốn ra liền cho ta làm người thứ nhất đi ra để mất mặt xấu hổ, nha… Chẳng lẽ… Lâu tiểu thư sợ rồi?”
Tiêu Yên đột nhiên để sát mặt vào Lâu Tâm Nguyệt, thanh âm không lớn không nhỏ nói:
“Sợ… chính ngươi mới là người mất mặt xấu hổ. Chỉ cần ngươi thành thực nhận mình mua danh chuộc tiếng, không có tài nghệ gì cả. Bổn cô nương sẽ thu lại tấm bảng này. Nếu thế thì như thế nào? Ít ra bổn cô nương còn có tài nghệ.”
Lâu Tâm Nguyệt liên tục kiêu ngạo chính mình có đầy bụng tài hoa, dựa vào ý “Kiệt xuất mới có thể “, đành phải bác bỏ danh hiệu đệ nhất tài nữ.
Cũng nhờ danh tiếng, đi đến chỗ nào nàng đều được người có địa vị liếc mắt nhìn.
Hôm nay Tiêu Yên lại bắt mình thừa nhận bản thân là người ngu ngốc, đây quả thực là lấy đao gác trên cổ nàng, so với giết nàng còn khó chịu hơn.
Lâu Tâm Nguyệt rốt cuộc không duy trì được bộ dáng thanh cao thoát tục, sắc mặt dữ tợn nói:
“Ngươi, … Ngươi khinh người quá đáng, cho dù có Mai Quý phi giúp ngươi, cũng không thể tùy ý vũ nhục người khác như vậy.”
Tiêu Yên vội vàng làm bộ như nai con bị chấn kinh, che lấy lồng ngực của mình, con mắt long lanh trong trong suốt, mang theo một chút ủy khuất, làm cho những người không rõ nguyên nhân cảm thấy nàng bị Lâu Tâm Nguyệt khi dễ.
“Chậc chậc, Lâu tiểu thư, làm sao ngươi có thể ác nhân cáo trạng trước đây, chính mình vận khí không tốt rút bài gỗ thứ nhất, lại đoạt đi bảng gỗ trong tay người ta, chẳng lẽ đây không phải là vũ nhục người khác?”
Trên mặt Lâu Tâm Nguyệt không còn chút huyết sắc, tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Yên, duỗi ngón tay chỉ vào mũi của nàng:
“Ngươi…”