Lục La quằn quại suốt canh tàn.
Máu tươi từ miệng mũi nàng trào ra, móng tay dài mảnh bị bẻ gãy trên nền đất lạnh lẽo.
Cuối cùng, nàng không thể thốt nên lời.
Cục m.á.u đông nghẹn cứng cổ họng, tràn vào phổi, m.á.u từ tai mắt nàng chảy thành dòng, theo gò má xanh xao nhỏ giọt xuống đất.
Nàng nhìn ta, ánh mắt chất chứa nỗi ngờ vực.
Lần đầu tiên ta nhìn thấy hình hài cái c.h.ế.t của chính mình trên thân thể kẻ khác.
Lưng ta dựa vào cửa, phải mất vài lần cố gắng mới có thể chống đỡ bản thân đứng dậy.
Thời gian dành cho ta không còn nhiều.
Chỉ một canh giờ nữa, nha hoàn trực ca sẽ "tình cờ" bước vào.
Nàng ta sẽ nhìn thấy cái c.h.ế.t của "ta", rồi la hét ầm ĩ cho cả phủ biết: Thanh Bình cô nương bên cạnh thiếu gia thật trung nghĩa, đã uống thuốc độc tự vẫn khi đang canh giữ linh cữu cho thiếu gia, để đi theo thiếu gia.
......................................
Ta cởi bỏ xiêm y của Lục La, xách hộp cơm bước ra ngoài.
Nữ nhân canh cửa còn cất lời chào ta. "Lục La cô nương vất vả quá, đêm khuya thế này còn phải bẩm báo với phu nhân."
Ta ậm ừ đáp lại.
Nếu đêm nay "Lục La" vì phu nhân đã an giấc mà không thể bẩm báo, thì tin tức có một a hoàn tuẫn táng theo thiếu gia, sáng sớm sẽ do tiểu nha đầu trực đêm truyền đến tai phu nhân.
Phu nhân sẽ bận rộn với tin Lục La đã mất, lại thêm việc tiếp đón cả gia tộc lớn, nhất thời sẽ không nhận ra sự vắng mặt của ta.
Cho dù có phát hiện, tìm người, lục soát, báo tin, che giấu tin tức không để lộ ra ngoài... tất cả đều cần thời gian.
Nhờ có sự khắt khe của thế đạo này đối với nữ nhi, tin tức từ ngoại viện muốn vào nội viện luôn chậm một bước.
Tương tự, tin tức từ nội viện muốn lọt ra ngoài cũng chậm hơn một chút.
Chu Việt Sơn sẽ đến Hầu phủ vào buổi sáng, cùng đi với hắn còn có hai tú tài khác ở Thái học.
Cháu trai bên nhà mẹ đẻ của phu nhân sẽ tiếp đãi khách.
Ta chỉ có một cơ hội duy nhất.
Sau khi dâng hương xong, Chu công tử sẽ nán lại đôi chút.
Lúc ấy, hai vị tú tài đi cùng sẽ nhân cơ hội trò chuyện, làm quen với các vị khách khác.
Rồi hắn sẽ đi rửa tay.
Ta đã tính kỹ, bước đầu tiên chính là phải tách người cháu bên ngoại của phu nhân, kẻ dẫn đường cho hắn ra.
Có lần ta thậm chí đã đợi sẵn trên con đường nhỏ bên cạnh nhà vệ sinh, chỉ mong Chu công tử vừa ra là thấy ta ngay.
Nào ngờ chưa kịp thấy hắn, một bàn tay đã bịt chặt miệng ta từ phía sau.
Người cháu của phu nhân cứ thế lôi ta đến một căn phòng trống gần đó.
"Con nha đầu này, sao ngươi lại chạy đến đây?"
Hắn tóm đại một tên sai vặt đi ngang qua, bảo hắn dẫn đường cho Chu công tử, rồi quay lại đóng sầm cửa.
"Ta biết ngươi, ngươi là nha đầu mà biểu ca thích nhất phải không?"
Hắn nhìn ta từ trên xuống dưới, như thể đang xem một miếng thịt đã được rửa sạch sẽ, bày sẵn trên thớt.
"Biểu ca có nhắc đến ngươi, nói ngươi...”
Hắn không nói hết câu, nhưng ta biết chẳng phải lời tốt lành gì.
"Ngươi chạy đến đây làm gì?"
Bóng hắn đổ xuống, ta bị hắn ấn chặt vào tường.
"Ngươi thử nghĩ xem, nếu dì biết nha hoàn trong khuê phòng của biểu ca dám tự tiện ra ngoài gặp gỡ nam nhân giữa thanh thiên bạch nhật, người sẽ xử ngươi thế nào?"
Tay hắn luồn vào y phục ta, giống hệt như vô số lần trước đây, khi ta c.h.ế.t đi, lũ nam nhân kia cũng làm như vậy.
"Ngoan ngoãn một chút, đừng kêu la, biết đâu ta vui lên còn se duyên cho ngươi gặp tình lang của ngươi đấy."
Ta bị hắn đè trên giường, nghe thấy tiếng tiểu tư cung kính vọng vào từ bên ngoài.
"Chu tiên sinh, xin mời đi lối này, thiếu gia nhà ta có việc bận không thể tới, đặc biệt sai tiểu nhân ở đây chờ để dẫn đường cho tiên sinh."
Hắn cởi váy ta, lấy đai lưng ta trói ngược tay ta, rồi dùng khăn tay ta nhét chặt miệng ta.
Toàn lời dối trá, nào có se duyên, nào có tâm tình tốt.
Hắn chỉ muốn ta không phản kháng, để hắn có thể thỏa sức đùa bỡn.
Hắn biết, ta cũng biết.
Lần đó, cuối cùng ta cũng không thể gặp được Chu Việt Sơn.
Hắn thẳng tay đưa ta đến trước mặt phu nhân.
Lý do là hắn bắt gặp ta lén lút ở ngoại viện, sợ là có tật giật mình, ăn trộm đồ, nên khuyên bà nên điều tra kỹ càng.
Lúc kéo ta vào nội viện, hắn còn ngồi xuống chỉnh lại vạt váy xộc xệch cho ta, lại vuốt những lọn tóc dính bên tai ta.
Ngón tay hắn ấn mạnh lên môi ta, day day.
"Suỵt, nghĩ kỹ lát nữa nên nói với dì ta thế nào."
"Nghĩ kỹ rồi biết đâu ta sẽ cầu xin dì ban thưởng ngươi cho ta."
Ánh mắt hắn lả lơi trên người ta, không chút sợ hãi ta sẽ kêu la.
Cũng phải thôi.
Nếu không nói, ta chỉ bị đánh vài roi vì tội ăn cắp, nặng nhẹ tùy ý, không đến nỗi mất mạng.
Nhưng nếu nói ra, ta sẽ bị coi là kẻ lẳng lơ, câu dẫn nam nhân, kết cục chỉ có nước bị dìm chết.
Khi ta bị lôi ra, hắn đứng bên cạnh phu nhân, lặng lẽ mấp máy môi với ta.
Hắn đang nói: "Ngoan lắm."
Thật kinh tởm.
Roi đầu tiên quất xuống, ta gần như không còn cảm nhận được gì nữa.
Rốt cuộc là lũ người làm chuyện này với ta kinh tởm, hay chính ta, kẻ bị giày vò hết lần này đến lần khác mới là kẻ kinh tởm?