Ta từng thử hỏi Lục Tinh Hà nhiều lần, rốt cuộc hắn là ai.
Đáp lại ta chỉ là một đêm hành hạ tàn nhẫn. "Thanh Thanh của ta càng ngày càng hư, dám cả gan mơ tưởng đến nam nhân khác."
Hắn bắt ta quỳ bên giường, hai tay nâng khay màu hầu hạ hắn.
Cây kim bạc lạnh buốt, thấm đẫm sắc màu, cứ thế tàn nhẫn găm vào bờ vai trần của ta.
Lục Tinh Hà khẽ cười, hơi thở ấm áp phả bên tai ta.
“Thanh Thanh, đừng động đậy, lệch đi một chút là không đẹp nữa đâu.”
Ta run rẩy không ngừng, nhưng bị hắn ghì chặt xuống đất.
Đầu kim nhọn dày đặc trên vai ta, từng đường nét đỏ tươi hiện lên.
Hắn nhét chặt một chiếc khăn vào miệng ta.
“Ngoan nào Thanh Thanh, không được kêu.”
Giọng hắn vẫn êm ái, nhưng tay không hề buông lỏng, thậm chí còn xoay mũi kim vài vòng khi nó đã cắm sâu vào da thịt.
“Hãy nhớ cho kỹ, ngươi là nô tỳ của ai, là người của ai. Sau này cái gì nên hỏi, cái gì không nên nói, trước khi mở miệng hãy suy nghĩ cho kỹ.”
“Nghe rõ chưa?”
Hắn tiến đến, đè ta xuống giường.
Ta ướt đẫm mồ hôi lạnh ngất lịm đi rồi lại bị hắn đánh thức.
Nhưng cuối cùng hắn cũng mềm lòng.
“Tên cổ hủ đó thích nhất là hoa phù dung. Ngươi đã mở lời hỏi hắn, ta cũng sẽ ban cho ngươi một đóa. Thấy ta tốt với ngươi chưa?”
Lục Tinh Hà chẳng giỏi giang gì, chỉ có hội họa là thiên phú.
Đóa phù dung kia được vẽ lên sống động như thật.
Mỗi nét bút đều thấm đẫm m.á.u của ta.
Ta chỉ biết khàn giọng tạ ơn.
“Nô tỳ xin tạ ơn thiếu gia đã ban thưởng.”
Cuối cùng Lục Tinh Hà cũng buông tha cho ta.
Chỉ là khi ta bưng nước hầu hạ hắn rửa mặt, hắn lại lẩm bẩm một mình.
“Thật là kỳ lạ, xưa nay hắn vẫn khinh thường những kẻ con nhà thế gia chúng ta, sao lần này đột nhiên lại tốt bụng nói chuyện với ta, còn nói một tràng những lời như trước đây đã nhìn nhầm ta?”
Lòng ta khẽ động.
Quyển sách Chu Việt Sơn đưa cho Lục Tinh Hà là 《Trang Tử》.
Lục Tinh Hà vốn không thích đọc sách, đồ đạc trong thư phòng cũng chỉ để cho có lệ, trong trường học cũng ít giảng về tư tưởng Hoàng Lão, hắn dĩ nhiên cũng lười xem.
Có một ngày, khi đang sao chép bài tập cho hắn, ta không kìm được lòng, đã thêm vào đó một câu được biến tấu từ 《Tiêu Dao Du》.
Ta nghĩ, nếu không ai trong phủ có thể giúp ta, vậy Chu Việt Sơn có thể là một con đường khác của ta.
Từ những lời Lục Tinh Hà lơ đãng nhắc đến, Chu Việt Sơn hẳn là một bậc chính nhân quân tử hiếm có trong thái học của bọn họ.
Chỉ là vì hắn quá mức ngay thẳng, nên rất coi thường những kẻ chỉ biết dựa vào gia thế như bọn họ.
Ta lục tung tất cả sách của Lục Tinh Hà, cuối cùng trong chiếc rương nơi góc phòng, đã tìm thấy quyển 《Trang Tử》 có đóng dấu riêng của Chu Việt Sơn.
Đến cuối cùng ta gần như mê man.
Rốt cuộc là ta đang không ngừng luân hồi, hay tất cả chỉ là một giấc mộng quá đỗi chân thật?
Ánh đèn chong leo lét trước mặt, hương đàn thoang thoảng quanh mũi, lần đầu tiên ta nảy lòng, đưa tay vén tấm gấm che trên mặt Lục Tinh Hà.
Tên nam nhân đã hành hạ ta không biết bao nhiêu lần, giờ đây nằm yên bình trước mặt ta.
Ta bỗng thấy một nỗi hoang đường không tên.
Tuy Lục Tinh Hà thích giày vò ta, nhưng có một điều hắn quả thật không lừa ta.
Trong thế đạo này, thân phận là vực sâu không thể vượt qua.
Ta chỉ là một cô nương mồ côi được mua về từ tay kẻ buôn người, không có người thân thích, không có chủ nhân che chở, không có giấy tờ tùy thân.
Bên ngoài Hầu Phủ đối với hắn là trời cao biển rộng mặc cá bơi, đối với ta lại là hang sói ổ hổ.
Rời khỏi hắn, bất kỳ một con ch.ó con mèo nào cũng có thể xé xác ta ra ăn thịt.
Nhưng để biết Chu Việt Sơn là ai, trông như thế nào, ta đã không biết bao nhiêu lần ăn trộm tiền riêng của Lục Tinh Hà, lại bị bao nhiêu kẻ lừa gạt và làm nhục.
Ta không cam lòng.
Nhưng lại chẳng còn cách nào khác.
"Cầm lấy, phu nhân ban thưởng." Lục La bưng cho ta một bát chè đậu đỏ, thô bạo đặt trước mặt ta.
Đây cũng không phải là lần đầu nàng ta hất bát chè đậu đỏ vào ta.
"Hồ ly tinh."
Trong bốn đại nha đầu, phu nhân chỉ ban thưởng bữa ăn khuya cho riêng ta.
Nàng ta khạc nhổ vào ta một cái, vẫn còn chưa hả giận, lại đẩy ta một cái. "Khi thiếu gia còn sống thì câu dẫn thiếu gia, bây giờ khắc c.h.ế.t thiếu gia rồi, đúng là sao chổi, thật không biết phu nhân vì sao lại coi trọng ngươi."
Chè đậu đỏ ngọt ngào nào ngờ lại chứa thạch tín cay đắng.
Cơn đau ấy thật quá sức chịu đựng.
Ta ngã quỵ xuống đất, cảm nhận từng đoạn ruột gan quặn thắt rồi đứt lìa.
Lục La thoạt đầu kinh ngạc, rồi sau đó kịp phản ứng, nhanh chóng đóng sập cửa lại, chạy đến đè ta xuống.
Ta van xin Lục La đừng đè ta, nhưng nàng không những không buông tay, mà còn vơ lấy chiếc bồ đoàn ta vẫn quỳ lên, bịt chặt miệng và mũi ta.
Nàng ta nói gì cơ?
"Dù sao ngươi cũng đã nói sẽ đi theo công tử rồi, ngươi đi rồi chúng ta không cần đi nữa, đi sớm cũng tốt, công tử đang chờ ngươi đấy."
Hừ, thật dứt khoát, thật nhanh nhẹn, thật vô tình.