Ta lại một lần nữa trở về cái ngày tin Lục Tinh Hà c.h.ế.t truyền đến.
So với trước đây, sống không quá một ngày, lần này ta ít nhất đã có được một số bí mật trước đây tuyệt đối không thể chạm tới.
Ví như, Lục Tinh Hà kỳ thực không phải con ruột của Hầu gia, tin động trời này quả thật khiến người ta kinh hãi, bất kể là thời đại nào.
Giây phút ấy, ta bỗng hiểu ra nhiều điều.
Tại sao Lục Tinh Hà là con một trong Hầu phủ, nhưng Hầu phu nhân chỉ biết nuông chiều hắn mà không dạy dỗ?
Tại sao Lục Tinh Hà là người thừa kế duy nhất của Hầu gia, nhưng ngài lại mặc kệ tương lai của hắn, thậm chí còn có ý dẫn hắn vào con đường ăn chơi sa đọa?
Hay nói cách khác, cái c.h.ế.t của Lục Tinh Hà, rất có thể Hầu gia và phu nhân đã ngầm đồng ý, thậm chí dung túng.
Rốt cuộc Lục Tinh Hà là con ai mà lại khiến Vĩnh Bình Hầu cao cao tại thượng cũng phải cắn răng nhận giọt m.á.u này?
Xuất thân từ một gia đình danh giá, từ khi nào thì Hầu phu nhân phải ngậm đắng nuốt cay trước sự sỉ nhục lớn lao như vậy?
Ta nắm chặt hộp cơm, lại một lần nữa đặt tay lên bụng.
Đây nào phải nghiệt chủng, rõ ràng là bùa đòi mạng.
Muốn sống sót, nhất định phải giấu kín đứa bé này.
Lần này, ta không chọn vào linh đường canh đêm.
Ở đó, ngoài việc bị thêm nhiều ánh mắt soi mói, ta chẳng thu được tin tức hữu ích nào.
Ta lấy cớ canh giữ linh cữu và bày tỏ lòng trung thành với thiếu gia để có được thời gian thở, rồi lại xin phu nhân cho phép thu dọn di vật của thiếu gia.
Phu nhân không nói gì, Chu ma ma lại nhanh miệng, lấy lý do sợ ta một mình không làm xuể, nhất quyết nhét Vân Hương vào giúp.
Ta biết ý bà ta.
Bà ta sợ ta giở trò, nhân lúc hỗn loạn mà giấu của riêng.
Nhưng mục tiêu của ta, chưa bao giờ là chút vàng bạc châu báu trong phòng thiếu gia.
Với ta lúc này, thu thập tin tức bên ngoài Hầu phủ mới là quan trọng nhất.
Nếu không, ta không hề nghi ngờ, với sự ác độc của thế đạo này đối với nữ tỳ bỏ trốn và nữ nhân, chỉ cần ta dám bước chân ra khỏi cửa Hầu phủ, lập tức sẽ có kẻ vô lại để mắt tới ta.
May mắn thì chỉ bị cướp của g.i.ế.c người.
Xui xẻo thì bị bắt về nhốt trong nhà, chơi chán rồi bán vào lầu xanh.
Dù ta có khao khát cuộc sống tự do độc lập đến đâu, trong cái thế đạo này, cũng phải tìm cho mình một... người nam nhân để nương tựa.
Hừ, thật nực cười.
Cố hết sức chờ đợi người nam nhân ta hận đến tận xương tủy c.h.ế.t đi, ta lại phải vắt óc tìm cách kiếm một chỗ dựa mới.
Phong cốt và ngạo khí trước sức mạnh tuyệt đối của quyền lực đều là thứ bị chà đạp dưới bùn đất.
Ta không có được những thứ đó.
Nhưng dù vậy, ta vẫn phải liều mình đấu một trận.
Kẻ đã hủy hoại trong sạch và bẻ gãy đôi cánh của ta đã chết, ta nhất định phải bò ra khỏi vũng bùn, sống một cuộc đời đường hoàng cho tất cả mọi người thấy.
Vân Hương và Kim Duyên cãi nhau ầm ĩ về việc những lá vàng trong hộp của thiếu gia là loại hai tiền một lá hay một tiền một lá.
Ta khẽ khàng thêm dầu vào lửa, rồi lui vào phòng bên cạnh để dọn dẹp thư phòng của Lục Tinh Hà.
Trước đây ta không thích nơi này.
Lục Tinh Hà không thích đọc sách, nhưng lại thích đòi hỏi ta trong thư phòng.
Đặc biệt là sau khi hắn phát hiện ta biết chữ, hắn càng ngày càng lôi ta vào thư phòng nhiều hơn.
"Tay Thanh Thanh đẹp như vậy, không ngờ chữ viết cũng đẹp đến thế."
“Thanh Thanh, ngươi nói nhà ngươi nghèo đến mức phải bán con gái, vậy rốt cuộc là ai dạy ngươi biết chữ?"
"Thanh Thanh, ai đã dạy ngươi những suy nghĩ này?"
Ta nhớ đó là vô số buổi chiều bình thường, hoặc là buổi sáng, cũng có thể là buổi tối.
Lục Tinh Hà để ta ngồi trên đùi hắn, hắn ôm ta từ phía sau, kẹp ta giữa hắn và bàn, không thể động đậy.
Ta vừa phải chép bài tập của tiên sinh cho hắn, vừa phải chịu đựng sự đòi hỏi vô độ của hắn.
Hắn không cho phép ta viết sai một chữ nào, vì thế hắn nghĩ ra nhiều cách để trừng phạt.
Y sam trên người ta bị hắn đẩy cao, môi lưỡi nóng ẩm của hắn rong ruổi khắp tấm lưng, gặm nhấm, khơi lên từng đợt tê dại.
"Thanh Thanh, chép cho cẩn thận, sai một chữ thì đêm nay ngươi đừng hòng ngủ."
Tay hắn phủ lên n.g.ự.c ta, thỉnh thoảng lại dùng sức bóp mạnh, như nhắc nhở ta đừng để tâm trí lơ đãng.
"Ngày mai nếu mẹ hỏi, vì sao ta ngủ không ngon, ngươi phải biết đường mà trả lời cho khéo."
Lồng n.g.ự.c ta bị cạnh bàn cọ xát đến đỏ ửng một mảng, tiết tấu càng lúc càng nhanh khiến ta gần như không cầm nổi bút trong tay.
Hơi thở của Lục Tinh Hà càng lúc càng nặng nề.
"Ngươi đúng là một yêu tinh."
Tay hắn chậm rãi trượt xuống, siết chặt eo ta, hung hăng kéo ta xuống.
Ta quay đầu lại, cắn chặt khớp hàm, nuốt ngược tiếng kêu vốn dĩ sắp bật ra khỏi môi vào trong, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi vì đau đớn.
Lục Tinh Hà cuối cùng cũng dừng lại, thân thể hắn và ta dán chặt vào nhau, ta thậm chí có thể cảm nhận được sự run rẩy nhẹ không kìm nén nổi của hắn trong khoảnh khắc cao trào.
Trong khung cảnh hỗn loạn, một cuốn sách không phải của Lục Tinh Hà rơi xuống đất.
Trang đầu tiên mở ra, trên đó là một cái tên ta chưa từng thấy.
Chu Việt Sơn.