Ánh mắt phu nhân sắc lạnh như dao.
"Ngươi nói đúng, ta và Hầu gia quả thực cần một đứa trẻ." Móng tay bà ta cắm sâu vào da thịt, m.á.u đỏ tươi chảy xuống theo những móng tay nhuộm đỏ hoa phượng. "Nhưng ngươi có biết vì sao ta không hề muốn nuôi dạy Lục Tinh Hà không?"
"Ngươi có biết vì sao Hầu gia lại buông thả Lục Tinh Hà như vậy không?"
"Ngươi thông minh như vậy, thử đoán xem, chi thứ có biết bao nhiêu đứa trẻ, nhà từ thiện có biết bao nhiêu đứa trẻ bị bỏ rơi, ta và Hầu gia có thiếu đứa con hoang trong bụng ngươi không?"
Bà ta đột ngột buông tay, ta mất đà ngã ngồi xuống đất.
"Chu ma ma!" Giọng phu nhân the thé.
Chu ma ma dẫn theo một đám người hầu bước vào.
Phu nhân ngay lập tức trở lại dáng vẻ cao ngạo của một phu nhân Hầu phủ.
Bà ta dùng khăn chậm rãi lau sạch vết m.á.u trên tay, rồi thản nhiên tuyên án tử cho ta một lần nữa. "Con nha đầu này thật không biết liêm sỉ, dám câu dẫn thiếu gia, lại còn nói năng xằng bậy. Vậy ta sẽ cho nó toại nguyện."
"Các ngươi bịt miệng nó lại rồi lôi ra ngoài. Hoặc là tìm người môi giới bán nó đi lấy vài lạng bạc, hoặc là thưởng cho đám người làm, dù sao thì cũng không thể để loại nha đầu dơ bẩn này làm ô uế cửa lớn của Hầu phủ."
Ta nghĩ, đó là cái c.h.ế.t nhục nhã nhất của ta.
Nhờ ơn phu nhân, cuối cùng ta cũng biết mình đã bị đám người hầu trong phủ đồn đại là một hồ ly tinh như thế nào.
Ta không thể đếm nổi đã có bao nhiêu kẻ đè lên thân thể ta.
Từng tấc da thịt đều không còn là của ta nữa, chỉ biết mặc cho người ta giày xéo.
Tiếng thở dốc nặng nhọc của lũ nam nhân cùng những lời lẽ ô uế cứ vang lên không ngừng nghỉ.
"Đây là ả nha hoàn trong phòng của thiếu gia sao?"
"Chẳng trách lại bò lên được giường của thiếu gia, quả nhiên là mềm mại trắng trẻo."
"Ngươi mau lên chút đi, nàng ta sắp không chịu nổi nữa rồi, ta còn đang chờ đấy."
"Không chịu nổi gì chứ, ngươi nhìn nàng ta xem, rõ ràng là đang hưởng thụ lắm mà."
Từng khuôn mặt xa lạ lần lượt hiện ra trước mắt ta rồi lại mờ dần.
Tiếng giường kẽo kẹt khiến ta như lạc vào một cõi hư không, không còn biết mình đang ở nơi đâu.
Trong cơn mê sảng, ta dường như lại nhìn thấy Lục Tinh Hà.
Ta đã từng theo hắn ra khỏi Hầu phủ một lần.
Đó là vào ngày thứ ba sau khi ta bị vu oan là đã "quyến rũ" hắn.
Hắn cố tình gọi tên ta đến hầu hạ hắn tắm rửa.
Ngày hôm đó, ta khóc lóc thảm thiết, trong lúc vùng vẫy chống cự, ta đã làm đổ cả thùng nước tắm của hắn.
Nhưng tất cả những điều đó, ngoại trừ việc để lại trên người ta thêm nhiều vết bầm tím, thì ta chẳng thể ngăn cản được điều gì.
Lục Tinh Hà cũng như những kẻ kia, đè lên người ta mà mặc sức hành hạ.
Sau lưng ta là nền đất thô ráp và một vũng nước tắm đã lạnh ngắt.
Da bị trầy xước, nước lạnh thấm vào vết thương, cảm giác đau rát dần dần tê liệt, cuối cùng là một mảng tê dại.
Có lẽ nhận ra sự không hợp tác của ta, Lục Tinh Hà túm tóc ta, đập mạnh đầu ta vào góc bàn.
"Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, nếu không ta sẽ mất kiên nhẫn đấy."
Ánh mắt hắn nhìn ta, giống như một con mãnh thú nhìn một con thỏ không có khả năng tự vệ, rõ ràng chỉ cần dùng một chút sức là có thể xé xác ăn thịt, nhưng lại muốn con thỏ tự đưa cổ ra.
Sự việc xong xuôi, ta ôm lấy bộ y phục đã bị xé rách, quỳ trên mặt đất dọn dẹp đống hỗn độn do chính ta gây ra.
Đột nhiên một bộ nam trang phủ lên đầu ta.
"Đi thôi, ta đưa ngươi đến một nơi tốt." Giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng, cứ như thể người vừa hành hạ ta chỉ là một nhân cách khác ẩn giấu trong cơ thể hắn.
Sau đó hắn đưa ta đến Hoa Chi phường.
Đó là lần đầu tiên ta ra khỏi phủ, cũng là lần duy nhất.
Con đường lát đá quanh co khúc khuỷu, tựa như một mạng nhện khổng lồ giăng mắc.
Những ngôi nhà thấp bé ven đường mở toang cửa, như miệng rộng của con nhện đang chờ đợi con mồi sa lưới.
Tất cả mọi người ở đây, chẳng khác nào những con côn trùng nhỏ bị mắc kẹt trên mạng nhện, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi số phận đã an bài.
Hắn dẫn ta rẽ vào một con hẻm nhỏ, rồi lại thô bạo đá tung một cánh cửa.
Nữ nhân ngồi bên trong giống như một con chim trong rừng bị chim săn mồi nhìn chằm chằm, giật mình hoảng sợ, theo bản năng nhảy dựng lên, rồi lại nở một nụ cười nịnh nọt và lòe loẹt.
"Tiểu công tử, sao hôm nay chân quý của ngài lại dẫm lên đất rẻ tiền của ta thế này, có muốn ghé qua đây dạo chơi một chút không?"
Lục Tinh Hà không thèm để ý đến nàng, kéo ta thẳng vào trong phòng.
Thân thể trắng đen cuốn lấy nhau, không khí ô uế tràn ngập.
"Nếu còn không nghe lời, thì người nằm ở đây sẽ chính là ngươi."
Lục Tinh Hà ghì chặt ta trong lòng, răng hắn khẽ gặm vành tai ta.
Ngón tay hắn thoăn thoắt, chớp mắt đã cởi áo ta, luồn vào trong. "Ngoan nào, hầu hạ gia vui vẻ, gia sẽ cho ngươi danh phận."
Xe ngựa quay về, lăn bánh trên con đường đá xanh gập ghềnh.
Tiếng lộc cộc, tiếng xóc nảy, với Lục Tinh Hà, lại là một thú vui khác lạ.
Hắn điên cuồng giày vò ta, khi ta không kìm được bật ra tiếng rên, hắn liền bịt chặt môi ta, ép ta chỉ còn biết phát ra những tiếng nức nở càng khiến hắn thêm điên dại.
Xuống xe lần nữa, dù ta đã cố gắng sửa sang, nhưng mái tóc rối bời và tà váy xộc xệch vẫn tố cáo sự chật vật của ta.
Tên đánh xe sau lưng Lục Tinh Hà nhìn ta bằng ánh mắt dâm dục và bất chính, y như lúc này đây.
Nhưng khi ấy, ta vẫn là a hoàn được Lục Tinh Hà sủng ái nhất trên danh nghĩa, chúng không dám làm gì.
Giờ đây, Lục Tinh Hà đã chết, ta bị phu nhân xem như món đồ chơi đã dùng rồi đem ban thưởng, chúng không còn cần che giấu ác ý nữa, tất cả đều trút lên ta trong cơn điên cuồng.