Móng tay ta bấu chặt vào lòng bàn tay.
Ta quay đầu nhìn về phía cánh cửa tối om.
Ánh đèn lồng hắt ra một thứ ánh sáng yếu ớt, lạnh lẽo.
Ta cần phải nói chuyện với phu nhân.
Nhờ vào thân phận đầy tớ trung thành mà ta đang mang, nha hoàn bên cạnh phu nhân dẫn ta đi thẳng vào phòng trong.
Dù đã sống ở Hầu phủ năm năm, từ một a hoàn thấp hèn nơi ngoại viện leo lên được giường của thiếu gia, nhưng nơi này vẫn là một vùng đất cấm với ta.
Phu nhân trông thật tiều tụy.
Khi ta quỳ xuống, bà ta thậm chí còn không buồn mở mắt, chỉ nằm đó, trên chiếc ghế quý phi, để Ngân Bình xoa bóp trán cho bà ta. "Ngươi nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo ta, nói đi."
Ta ngập ngừng, len lén liếc nhìn Ngân Bình.
Nàng ta hiểu ý, liền tăng thêm lực ở tay.
Cuối cùng, phu nhân cũng mở mắt.
"Ồ?" Bà ấy nhướn mày. "Trước đây người ta đồn đại rằng đám người hầu bên cạnh Tinh Hà không an phận, ta chỉ nghĩ là lũ nha hoàn kia ganh ghét đố kỵ nên bịa đặt ra. Giờ xem ra, những lời đồn đại đó cũng có phần đúng?"
Trán ta chạm vào nền gạch lạnh lẽo, phát ra một tiếng động vừa đủ nghe.
Đây cũng là một trong những bài học bắt buộc khi ta mới bị bán vào đây.
Làm sao để vừa thể hiện sự trung thành với chủ nhân, vừa không khiến họ cảm thấy mình vô lễ, đồng thời còn phải bảo vệ bản thân, không để đầu bị đập đến chảy máu.
Hầu phủ không quá thương xót kẻ dưới.
Chỉ là những vết thương trên mặt quá dễ bị người khác nhìn thấy, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh nhân từ của phủ mà thôi.
Phu nhân phất tay, ra hiệu cho Ngân Bình lui ra. "Ta không có nhiều kiên nhẫn, ngươi nói ngắn gọn thôi."
Các ngón tay ta bấu chặt vào tấm vải thô trắng. "Thưa phu nhân, nô tỳ..."
Ta cắn chặt môi, mỗi lời thốt ra đều như xé toạc những vết thương lòng mà ta không muốn nhắc đến, cũng chẳng muốn nhớ lại. "Nô tỳ... nô tỳ là người của thiếu gia."
Phu nhân không hề tỏ ra ngạc nhiên.
Bà ta thậm chí còn chẳng buồn đáp lại một tiếng, chỉ chờ ta tiếp tục nói.
Từng cử chỉ, từng hành động của Lục Tinh Hà cứ hiện lên lặp đi lặp lại trong tâm trí ta, rõ ràng đến mức khiến ta buồn nôn.
Nhưng ta phải nói ra.
Chỉ có sống sót, ta mới có thể có tương lai. "Thiếu gia thương xót nô tỳ, nô tỳ nguyện vì thiếu gia làm tất cả, nhưng mấy ngày nay nô tỳ thấy kinh nguyệt không đến, e rằng trong bụng đã có cốt nhục của thiếu gia."
Phu nhân dường như khẽ cười. "Sao nào, đến giờ ngươi vẫn còn mơ tưởng đến cái danh phận thiếp thất đó sao? Ngươi nghĩ rằng chỉ cần sinh cho con ta một đứa con, ngươi sẽ được đường hoàng ở lại Hầu phủ, sống những ngày tháng sung sướng của một thiếu phu nhân sao?"
Bà ta thở dài, dường như có chút ngao ngán. "Ta đã biết ngươi không phải hạng an phận, cái vẻ mặt hồ ly tinh đó thật khiến người ta ghê tởm."
Ta dập đầu mạnh xuống đất, một vệt m.á.u đỏ sẫm loang ra trên nền gạch lạnh lẽo. "Nô tỳ thân phận hèn mọn, nào dám mơ tưởng điều gì xa vời. Nô tỳ chỉ một lòng vì phu nhân mà thôi."
"Thiếu gia đã mất, danh tiếng là quan trọng nhất. Nô tỳ nào dám làm vấy bẩn thanh danh của người. Chỉ là phu nhân và lão gia kết tóc xe tơ đã nhiều năm, chỉ có thiếu gia là con trai duy nhất. Nô tỳ chỉ là lo lắng cho tương lai của phu nhân."
Phu nhân ngồi thẳng dậy, giọng nói không còn vẻ hờ hững như trước. "Nói tiếp đi."
Ta lấy lại bình tĩnh. "Nô tỳ vốn đã quyết tâm đi theo thiếu gia, chỉ là không đành lòng bỏ đi cốt nhục của người, lại lo lắng cho phu nhân và lão gia. Nếu phu nhân..."
Ta ngẩng đầu lên, lần đầu tiên dám nhìn thẳng vào nữ nhân quyền lực nhất Hầu phủ này.
"Nếu phu nhân từ bi, xin người cho phép nô tỳ sinh hạ đứa bé, nô tỳ xin thề sẽ không sống tiếp."
"Đứa trẻ này sẽ không bao giờ biết đến sự tồn tại của nô tỳ. Nó sẽ là con trai của phu nhân và lão gia khi về già, là người kế thừa hương hỏa của Hầu phủ. Chắc hẳn thiếu gia trên trời có linh thiêng cũng sẽ được an lòng."
Ta chỉ cần vài tháng yên ổn này để có đủ sức mạnh trốn khỏi Hầu phủ.
Những lời khác, tất cả đều là giả dối.
Phu nhân cần một đứa trẻ, ta có một đứa trẻ.
Bà ta chắc chắn sẽ không từ chối "lòng trung thành" của ta.
Phu nhân nhìn ta.
Đó là lần đầu tiên sau bao năm, ta thấy mình là một "con người" trong ánh mắt bà ta.
Không phải là một hồ ly tinh, không phải một công cụ, cũng không phải một con vật.
Mà là một con người, với những suy nghĩ táo bạo, khác thường, thậm chí có phần đáng sợ.
Một lúc lâu sau, một nụ cười nở trên môi phu nhân.
Vị phu nhân Hầu phủ luôn giữ vẻ đoan trang, lần đầu tiên cười một cách thoải mái đến vậy. "Ngươi đúng là một nha đầu thú vị."
Bà ta lấy khăn tay chấm nhẹ khóe mắt. "Thảo nào con ta nhất định phải chọn ngươi từ đám a hoàn đó. Quả nhiên là khác biệt, đến những lời như thế mà cũng dám nói ra."
Tim ta đập thình thịch như trống trận.
Phu nhân từ từ cúi xuống, ngón tay bà ta một lần nữa nắm lấy cằm ta. "Nhưng ngươi nói đúng một câu."
Móng tay nhuộm hoa phượng đỏ rực như nhuốm máu.
"Ngươi có biết vì sao ta và lão gia thành hôn đã lâu như vậy mà chỉ có duy nhất một đứa con trai là Lục Tinh Hà không?" Ngón tay bà ta từ từ siết chặt, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất. "Ngươi có biết vì sao lão gia có nhiều thiếp thất và thông phòng như vậy, mà không một ai có tin vui không?"
Hơi thở của ta như ngừng lại.
Một nữ nhân không có con, có thể nói là do nữ nhân đó.
Nhưng cả một dàn thê thiếp đều không có con, thì vấn đề chắc chắn nằm ở... người nam nhân.
Nhưng nếu Hầu gia không thể có con, vậy Lục Tinh Hà từ đâu mà ra?