Chu Việt Sơn đã đuổi hai tiểu nha đầu kia đi.
Trong sân chỉ còn lại bốn bà tử làm việc nặng, không được phép vào phòng ta.
Hắn thậm chí còn đích thân mang thuốc phá thai đến, tự mình sắc thuốc ngay trong sân.
Ta một hơi uống cạn chén thuốc đắng ngắt đó, bình tĩnh chờ đợi dược tính phát tác.
Ta còn nhớ lần trước thuốc rất tốt, tác dụng nhanh và mạnh, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là rất đau.
Sau khi uống xong chén thuốc đó, ta đã vật lộn trên giường gần như suốt đêm, ba móng tay bị gãy, còn xé rách cả một tấm nệm.
Chu Việt Sơn thấy ta uống thuốc xong cũng không rời đi, hắn bê một chiếc ghế đến ngồi ngay bên giường ta.
"Yên tâm đi, lần này ta đã nhờ thái y kê đơn, dược tính ôn hòa hơn, cũng không hại thân thể lắm."
Quả thật không đau như trong ký ức.
Ta liếc hắn một cái. "Ngươi muốn nghe ta nói gì?"
Người này thật kỳ quái.
Ta càng xé rách mặt với hắn, hắn lại càng muốn đến gần ta.
"Nói cảm ơn đại ân đại đức của công tử sao? Ta không muốn nói."
Ta trở mình, quay lưng về phía hắn, nhưng lại cảm thấy nằm như vậy cũng không thoải mái, bèn trở lại tư thế cũ.
"Ngươi cũng không cần nhìn chằm chằm vào ta để xác nhận điều gì nữa, ta càng như thế này, thì càng giống với Mục quý phi đã qua đời, đúng không?"
Lúc đó Thái tử đã nói gì nhỉ?
Vượt quá giới hạn sẽ phản tác dụng, bảo Chu Việt Sơn đừng ép ta quá đáng.
Chu Việt Sơn đã ép ta điều gì?
Hắn ép ta học quy củ trong cung, bảo ta phải nhận thức rõ thân phận của mình.
Mục quý phi là người phản kháng lại quy củ.
Ta muốn giống nàng, thì không thể quá hiểu quy củ.
Ta vung tay hất đổ chiếc bát đặt bên giường.
"Một ngươi, một Thái tử, một Đại hoàng tử, đều như vậy, nàng tốt như thế, sao các ngươi không có ai đi c.h.ế.t cùng nàng?"
Mảnh sứ vỡ cứa vào lòng bàn tay ta, m.á.u nhanh chóng rỉ ra từ vết thương nhỏ, nhỏ giọt xuống mép giường.
Chu Việt Sơn im lặng không nói, kéo tay ta lại, xé khăn tay ấn vào vết thương cho ta.
Ngón tay hắn lạnh lẽo, nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng.
"Chờ..."
Hắn cân nhắc một chút, không buông tay.
"Chờ đến khi việc này xong xuôi, ta sẽ xin Điện hạ một ân điển, ngươi muốn gì nhất, có thể nói với ta một tiếng, phàm là điều ta có thể làm được, nhất định sẽ làm cho ngươi."
Cơn đau nơi bụng dưới càng lúc càng rõ ràng.
Ta cuộn tròn người trong chăn, cố gắng hết sức không để phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Tay hắn đặt lên lưng ta qua lớp chăn, nhẹ nhàng vỗ về, dường như muốn làm dịu cơn đau của ta.
Ta nắm lấy tay hắn hất sang một bên.
Mồ hôi lạnh thấm ướt chân tóc, lại chảy xuống theo gò má, ta nhìn hắn, cười khẩy một tiếng.
"Ta muốn gì ư?"
"Ta muốn tự do, đại nhân cũng cho được sao?"
"Ta muốn ta chính là ta, tuyệt đối không làm thế thân cho ai, đại nhân cũng bằng lòng sao?"
..........
Chu Việt Sơn đi rồi.
Cho đến khi ta bị đưa vào cung, hắn cũng không xuất hiện nữa.
Ta vẫn bị phân đến Sùng Văn Quán.
Khác biệt là, lần này Hoàng hậu không để ta đưa đồ cho nàng ta nữa.
Có lẽ là sợ Tiêu Nguyên Sơ, vị tổ tông không theo lẽ thường này, Chu Việt Sơn và Thái tử đã nhắc nhở, tốt nhất là đừng để Tiêu Nguyên Sơ nhìn thấy ta, mới là an toàn nhất.
Ta bị mấy cung nhân dùng đủ loại lý do giữ lại ở Sùng Văn Quán, mỗi ngày đều có sách vở không quản lý hết, điển tịch không sao chép hết.
Nhưng điều đó không sao cả.
Việc Thiên tử mở lại Sùng Văn Quán, triệu những người có phẩm hạnh tốt vào cung làm nữ sử, bản thân đã có sự nhúng tay của Tiêu Nguyên Sơ.
Huống chi Sùng Văn Quán tuyệt đối là nơi Mục quý phi năm xưa coi trọng nhất.
Ta không ra được, chẳng lẽ hắn còn không vào được sao?
Dù sao ta hiện nay cũng là nữ sử ham học nhất, siêng năng nhất ở Sùng Văn Quán.
Hắn nhất định sẽ nhìn thấy ta.
Chỉ cần hắn nhìn thấy ta, ta sẽ có cơ hội.