So với ta còn phải nghĩ cách để phu nhân cho phép đi gặp Chu Việt Sơn, thì hành động của hắn lại càng thêm thô bạo.
Hắn trực tiếp tìm đến quản sự, nói rõ muốn gặp ta.
Lý do hắn đưa ra là ta đã từng mạo phạm Thái tử, hắn muốn đưa ta về trị tội.
Lời nói trăm ngàn sơ hở, nhưng chẳng ai dám hoài nghi.
Ta theo hắn một đường mà ra khỏi Hầu phủ không trở ngại nào.
"Không tồi, ngươi..."
Ánh mắt hắn nhìn ta từ tán thưởng ban đầu chuyển sang kinh ngạc tột độ, rồi lại biến thành giễu cợt.
Bởi vì ta đã rút thẳng một con d.a.o găm từ trong n.g.ự.c ra.
Đây không phải là con d.a.o găm mà hắn đã dùng để đ.â.m ta ở Thái Cực điện, mà là ta đã tiện tay lấy từ thư phòng của Lục Tinh Hà trước khi rời khỏi phủ.
Hắn vẫn giữ nguyên dáng vẻ thong dong, tự tin như thể nắm chắc phần thắng trong tay, dường như không hề tin rằng ta có thể làm hắn bị thương.
"Xem ra Thanh Bình cô nương đã học được nhiều điều mới ở phủ Đại hoàng tử, đến cả cách dùng đao kiếm cũng biết rồi?"
Ta từ từ rút con d.a.o găm ra, ánh sáng bạc từ lưỡi d.a.o lóe lên khiến ta phải nheo mắt lại.
"Chu đại nhân nói đùa rồi."
Ta cầm con d.a.o găm vung vẩy vài cái một cách tùy ý.
“Đừng nói là Đại hoàng tử không có thời gian để ý đến ta, cho dù có dạy, thì chút thời gian đó cũng chẳng đủ để học được gì. Làm sao có thể làm đại nhân bị thương được?"
Ngay giây tiếp theo, ta đ.â.m mạnh con d.a.o găm vào chính n.g.ự.c mình.
Vị trí giống hệt như lần trước hắn đ.â.m xuyên qua ta.
Ta cố gắng nuốt xuống vị m.á.u tanh đang dâng lên trong cổ họng, mỉm cười với hắn.
"Ta chỉ muốn nhắc nhở đại nhân một chút, ta không thể dùng d.a.o găm để g.i.ế.c đại nhân được, nhưng g.i.ế.c chính mình thì rất dễ dàng."
"Nếu còn có lần sau, mạng của ta mất trong tay đại nhân, ta nhất định sẽ không để yên cho đại nhân."
"Đại nhân có thể phòng người ta cầu sống, chẳng lẽ còn có thể phòng người ta tìm chết?"
“Ta có thừa kiên nhẫn và thời gian, ta dám cam đoan với đại nhân, mỗi khi tân hoàng đăng cơ, chính là ngày ta bỏ mạng."
"Chỉ là muốn làm phiền đại nhân một chút, cùng kẻ hèn mọn như ta bị mắc kẹt trong vòng lặp này, ta thật sự tò mò, rốt cuộc ai trong hai chúng ta sẽ phát điên trước."
Trong giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức, ta nhìn thấy trên mặt Chu Việt Sơn, lần đầu tiên xuất hiện một vẻ mặt có thể gọi là, kinh ngạc.
...........................
Ta và Chu Việt Sơn chưa bao giờ bình đẳng.
Nếu không có gì ràng buộc, hắn có thể lợi dụng ta đến sống không bằng chết.
Còn ta, thứ duy nhất có thể dùng được cũng chỉ là mạng sống của chính mình.
Chu Việt Sơn một lần nữa đón ta lên xe ngựa, cuối cùng cũng thôi cái vẻ mặt khó ưa kia.
"Thân phận của ngươi đã được chuẩn bị xong, ta đã điều tra rồi, Đại hoàng tử không cùng chúng ta sống lại, đây là lợi thế lớn nhất của chúng ta. Quy củ ngươi đều hiểu, ta sẽ nói với Điện hạ, chọn một ngày thích hợp sắp xếp cho ngươi nhập cung, lần này ngươi đừng làm chuyện thừa thãi."
Ta im lặng cất giấy thông hành vào trong ngực, gật đầu đáp một tiếng đã biết.
Chu Việt Sơn nhìn ta như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Hắn không biết ta là do các ngươi đưa vào cung, tờ hộ tịch kia không có vấn đề gì, hắn sẽ mang ta đi chỉ vì một lý do."
Ta biết hắn muốn hỏi gì.
Lần trước sau khi ta thoát khỏi sự kiểm soát của bọn họ, rốt cuộc Tiêu Nguyên Sơ đã để ta tiếp xúc với những gì.
Hoặc cũng có thể hỏi như thế này, lần trước sau khi bị Tiêu Nguyên Sơ mang đi, ta đã biết được những gì.
"Ta và Mục quý phi đã qua đời rất giống nhau, đúng không?"
Xe ngựa dừng lại ở tiểu viện đó, ta quen đường nhảy xuống xe, hai tiểu nha đầu đã đợi sẵn ở cửa, cung kính gọi ta là cô nương.
Chu Việt Sơn cũng muốn bước ra khỏi xe, nhưng bị ta quay người ngăn lại.
“Này đại nhân, xin dừng bước. Ta chỉ là một kẻ hạ lưu, không dám để đại nhân chăm sóc như vậy."
Ta đẩy hai tiểu nha đầu muốn lại gần đỡ ta ra.
"Nếu đại nhân muốn nhanh chóng kết thúc, chi bằng sớm đưa thuốc phá thai đến, như vậy ta mới có thể nhanh chóng phục hồi sức khỏe, để vì đại nhân..."
Ta cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn. "Vì đại nhân mà bán mạng."
Ta lấy ra cái mảnh áo đã từng xé từ trên người hắn, sau đó lại bị hắn dùng để che mắt ta khi g.i.ế.c ta, rồi thản nhiên đưa cho hắn. "Lần này đại nhân không cần phải mất công tìm nữa, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta, là ta mù quáng."
Cái mảnh áo này xuất hiện trên người ta một cách vô cớ, chính là bằng chứng không thể chối cãi rằng ta có thể luân hồi nhờ cái chết.
Lần trước, ta đã lặng lẽ chôn nó dưới gốc cây quế trong sân.
Vậy mà giờ nó lại xuất hiện, rốt cuộc là ai đang theo dõi nhất cử nhất động của ta?
Là ai, sau khi ta rời khỏi đây, lại đào nó lên và dâng cho Chu Việt Sơn?
"Đại nhân không cần phải lo lắng, dù sao thì ngài cũng đã biết hết bí mật của ta rồi, phải không?"
"Ngài biết ta không còn nơi nào để đi, cho dù Đại điện hạ từng đối xử tốt với ta, ta cũng không thể tùy tiện xuất hiện trước mặt hắn lúc này."
"Ngoại trừ ngài, tất cả mọi người sẽ nghĩ rằng ta đã phát điên, những gì ta nói đều là lời nói nhảm."
"Kẻ biết quá nhiều điều không nên biết thường không sống lâu, chẳng phải đại nhân vẫn luôn dạy dỗ và bảo vệ ta như vậy sao?"
Ta nhìn chằm chằm vào mắt hắn, cuối cùng không thể kìm nén cơn giận dữ của mình.
"Bảo chúng cút đi!"
Dừng một chút, ta chỉ vào Chu Việt Sơn, rồi nói thêm: "Còn ngươi, cũng cút luôn đi."
Ta biết, tất cả mọi người chỉ đang làm những gì họ cho là đúng.
Hai nha hoàn kia chỉ đang tận trung với Chu Việt Sơn, bởi vì họ vốn là nô tỳ của hắn, chỉ là tạm thời cho ta sai khiến mà thôi.
Còn Chu Việt Sơn, hắn chỉ đang dốc lòng mưu tính cho Thái tử, cân nhắc cho gia tộc, đó là cách hắn tồn tại.
Tất cả những gì họ làm đều có thể hiểu được, đều nằm trong lẽ thường tình, cho dù bản thân họ cũng chỉ là những quân cờ trên bàn cờ.
Tuy vậy, ta vẫn không khỏi phẫn nộ.
Ta hận chính mình.
Biết rõ kết cục sẽ là thế này, vậy mà vẫn ngu muội tham luyến chút ít ôn nhu mà Chu Việt Sơn ban phát, ảo tưởng lừa dối bản thân rằng có lẽ hắn đối với ta vẫn có chút khác biệt.
Có lẽ trong sự lợi dụng của hắn đối với ta, thật sự có pha lẫn một chút chân tình.
Sự nuông chiều của Tiêu Nguyên Sơ đã che mờ mắt ta, khiến ta lầm tưởng rằng trên thế gian này, ngoài hắn ra, vẫn sẽ có người dành cho ta một chút tình cảm thuần khiết, không vụ lợi.
Cho đến khi Chu Việt Sơn dùng một nhát d.a.o dứt khoát cho ta câu trả lời.
Là ta mù quáng, không thể trách ai khác.