Tất cả đều giống hệt như trong mộng.
Phu nhân nhìn ta bằng ánh mắt khinh bỉ dò xét, khiến ta đau nhói khắp người.
"Đã động đến con bé này rồi sao?"
"Quả là một con hồ ly tinh quyến rũ."
Mồ hôi lạnh sau lưng ta túa ra như suối.
Ta biết phu nhân sắp nói gì tiếp theo.
Ta phải nói gì đó, làm gì đó, để phu nhân có thể thay đổi ý định.
"Xin phu nhân cho phép nô tỳ nói vài câu." Ta cúi đầu, cố gắng kìm nén sự run rẩy trong giọng nói.
"Thiếu gia thương xót, không chê nô tỳ vụng về, cho phép nô tỳ được hầu hạ bên cạnh, là phúc phận của nô tỳ. Thiếu gia ban ân, nô tỳ vốn nên dốc hết sức mình để báo đáp đại ân của thiếu gia, dù có phải đi theo thiếu gia, cũng là bổn phận của nô tỳ. Chỉ là nô tỳ chưa thấy kinh nguyệt, không biết trong bụng đã có cốt nhục của thiếu gia hay chưa, xin phu nhân thương xót dòng m.á.u của thiếu gia trong bụng nô tỳ, cho phép nô tỳ..."
Bất ngờ, ngón tay phu nhân siết chặt.
Bộ móng tay dài được chăm sóc kỹ càng đ.â.m mạnh vào phần thịt mềm dưới cằm ta. "Nói như vậy, ngươi lại là đại ân nhân của con ta, ta còn phải cảm ơn ngươi đã để lại cho Lục gia ta một chút hương hỏa nhỉ?"
Ta giật mình trong lòng.
Phu nhân đột nhiên buông tay.
Dường như khoảnh khắc mất bình tĩnh vừa rồi chưa từng xảy ra, bà ta lại dựa vào ghế, vẫn là vị phu nhân cao cao tại thượng, không thể với tới của Hầu phủ.
"Nếu đã vậy, ta há có thể phụ lòng, không báo đáp ân tình lớn lao này của ngươi?"
Bà ta cười khẩy một tiếng, một lần nữa tuyên án tử cho ta. "Con nha đầu này nói năng hồ đồ, bôi nhọ thanh danh của con ta, viện Kinh Hồng sao có thể chứa chấp thứ tâm địa dơ bẩn như vậy?"
"Chu ma ma, lôi nó xuống, thưởng cho nó hai mươi gậy, rồi ném ra khỏi phủ!"
........................
Ta c.h.ế.t rồi.
Thêm một lần nữa.
Lần này ta thậm chí còn không đợi được đến lúc bị lôi ra bãi tha ma.
Hai mươi gậy ấy đã trực tiếp lấy mạng ta.
Chu ma ma đích thân giám sát, dặn dò kỹ lưỡng, hai mươi gậy đều nhằm vào bụng ta mà đánh, mỗi gậy đều phải thật mạnh, thật chắc.
Khi tỉnh lại, thân thể ta vẫn không ngừng run rẩy.
Nỗi đau đến từ bên trong lẫn bên ngoài, thấm tận xương tủy, dường như vẫn đang cào xé trong bụng ta.
Mùi m.á.u tanh nồng nặc vẫn còn quanh quẩn bên mũi ta, m.á.u loang ra từ hạ thể khiến mắt ta đau nhói.
Ọe…
Ta không thể chịu đựng được mà cúi người nôn khan.
Ngọc Đỉnh Kim Đậu lặng lẽ đứng trên giá chim, nghiêng đầu nhìn ta.
Dù trong bụng ta có hay không, đứa trẻ này cũng không thể được Hầu phủ chấp nhận.
Bởi vì thiếu gia còn chưa cưới vợ, đứa trẻ này không phải là phúc khí, mà là nghiệp chướng.
Lục La kêu lên một tiếng, chạy đến đỡ ta. "Tỷ tỷ sao vậy, có chỗ nào không khỏe sao?"
Nàng ấy dường như nhớ ra điều gì đó, vội lấy tay che miệng. "Chẳng lẽ tỷ tỷ..."
Ta nắm chặt lấy Lục La.
Không thể nói.
Dù có hay không, cũng đều phải là không.
Ta phải nghĩ cách khác để thoát thân.
Nhưng thời gian dành cho ta vẫn quá ít.
Chưa kịp để ta mở miệng, giọng của Chu ma ma lại một lần nữa vọng vào từ cửa.
Ta lại một lần nữa quỳ thành hàng với Lục La.
Nhưng lần này có thêm Lục La, lại có thêm một cách c.h.ế.t khác dành cho ta.
À không, cũng không phải.
Lần này, ta vẫn bị hai mươi gậy đánh c.h.ế.t tươi.
Chỉ là cùng c.h.ế.t với ta, còn có Lục La.
Để bảo toàn tính mạng, trước khi phu nhân lên tiếng, nàng ta đã vội vàng đẩy bụng ta ra.
Sau đó phu nhân cũng không chút do dự mà ban cho nàng ta hai mươi gậy.
Nghiệt chủng trong bụng ta không thể giữ lại.
Lục La biết trong bụng ta có nghiệt chủng, dĩ nhiên cũng không thể giữ lại.
Hai mươi gậy đó, mỗi gậy đều đánh vào thịt, mỗi gậy đều thấy máu.
Lục La thậm chí còn không chịu nổi mười gậy.
Một lần nữa, ta đứng trước Ngọc Đỉnh Kim Đậu, tay cầm hộp thức ăn, chuẩn bị thêm thức ăn cho nó.
Chẳng biết có phải vì đã c.h.ế.t quá nhiều lần nên quen rồi hay không, mà lần này phản ứng của ta lại nhẹ nhàng hơn nhiều.
Ta lặng lẽ quay đầu nhìn lại.
Lục La vẫn đang lau chùi giá hoa phía sau ta.
Xem ra chỉ có một mình ta, nhảy qua nhảy lại giữa sự sống và cái c.h.ế.t vô tận.
Lục La thật may mắn biết bao.
Còn ta lại cô độc biết nhường nào.
Ta phải tìm một lối thoát khác.
Vừa không thể để phu nhân biết chuyện ta đã trễ kinh, vừa phải khiến phu nhân thay đổi chủ ý.
Có lẽ ta không nên trực tiếp cầu xin phu nhân, mà nên chặn lời Chu ma ma lại.
Rõ ràng, bà ta hẳn đã biết từ sớm về mối quan hệ giữa thiếu gia và ta, nhưng lại đợi đến khi phu nhân định đoạt số phận của bốn chúng ta mới chọn cách tố cáo.
Với lòng trung thành của Chu ma ma đối với phu nhân, điều này không nên xảy ra.
Trừ phi trong bốn chúng ta, có người mà Chu ma ma muốn bảo vệ.
Là Vân Hương.
Chỉ có thể là Vân Hương.
Ta nhớ hôm đó khi ta đi đưa trà giải rượu cho thiếu gia, nàng ta và Chu ma ma đã lén lút nói gì đó với nhau.
Khoảng cách có chút xa, ta chỉ nghe loáng thoáng được vài câu nói đứt quãng. "... Đừng đi." "Hiện giờ thiếu gia... không phải lúc." "... Không dung nạp được." "Ta sẽ đi cầu xin... ngươi phải nắm chắc cơ hội."
Lúc đó ta không suy nghĩ kỹ về ý nghĩa sâu xa trong cuộc đối thoại của họ.
Cho đến khi ta vào phòng thiếu gia, bị hắn mạnh mẽ đè xuống giường, mới mơ hồ hiểu ra đầu mối trong đó.
Ngón tay thon dài của Lục Tinh Hà siết chặt cổ ta, bóp nghẹt mọi tiếng khóc van xin tha thứ của ta.
Thắt lưng của ta bị hắn thô bạo kéo ra, váy áo bị xé thành từng mảnh.
Ta vẫn luôn nhớ như in đôi mắt đỏ ngầu vì men rượu của hắn, cùng những lời đe dọa tàn nhẫn hắn ghé vào tai ta.
"Kêu la cái gì, muốn cho người ta đến xem bộ dạng ti tiện này của ngươi sao?"
"Đây chẳng phải là kết quả mà chính ngươi mong cầu hay sao? Nếu hầu hạ ta được vừa ý, có khi ta sẽ đến trước mặt mẹ xin cho ngươi một ân điển làm thiếp thất."
"Đừng quên, khế bán thân của ngươi đang ở trong phủ chúng ta, lại còn là khế tử."
"Còn khóc lóc thêm một tiếng nữa, ta sẽ không vui đâu, lúc đó sẽ có người đến đưa ngươi vào chốn lầu xanh."
"Nhìn lại bộ dạng ti tiện của ngươi bây giờ đi, ai cũng biết là chính ngươi không biết giữ quy củ, giữa ban ngày ban mặt dám chạy đến quyến rũ thiếu gia."
"Chính ngươi không biết xấu hổ."
Ta chỉ là một kẻ nô bộc bị gia đình bán vào phủ này bằng khế tử.
Được phân đến viện của thiếu gia, đó là vận may lớn lao không thể tưởng tượng nổi.
Được thiếu gia thu nhận, đó là phúc phần mà ta đã tu luyện từ kiếp trước.
Còn việc ta có bằng lòng hay không, điều đó không quan trọng.