Ngón tay hắn thon dài trắng nõn, đầu ngón tay ấm áp, vuốt ve má ta, cuối cùng nhẹ nhàng nâng cằm ta lên.
"Quả thực..."
Hắn quan sát ta, dường như không quan tâm đến câu trả lời của ta.
"Quả thực vẫn có chút khác biệt."
Xe ngựa không dừng lại, nhưng sự náo nhiệt và khói lửa bên ngoài dần dần lắng xuống.
Ta nhìn vào mắt hắn, lòng dần chìm xuống.
Ta chỉ một lòng muốn trốn khỏi Hầu phủ, lại bỏ qua một điều.
Cho dù những vì sao có rực rỡ đến đâu thì trời vẫn tối.
Một người có thể một mình tung hoành chốn Thái học, lại được Thái tử sủng ái, khiến cho cả lão gia được thừa kế tước vị cũng phải cung kính hắn, người như vậy há có thể thiện lương?
Ta muốn cầu hắn giúp đỡ, cái giá phải trả chỉ e còn lớn hơn.
Chu Việt Sơn không đưa ta về, cũng không bỏ ta giữa đường.
Ta bị đưa thẳng đến một tiểu viện độc lập, có hai tiểu nha đầu và bốn bà tử chăm sóc ta.
Trước khi hắn rời đi, yêu cầu cuối cùng ta đưa ra là một thang thuốc phá thai.
Chu Việt Sơn có vẻ kinh ngạc, rồi như hiểu ra điều gì, không nói một lời đóng cửa lại.
Từ hậu viện của Hầu phủ, ta bị nhốt vào một cái lồng khác.
Đương nhiên, ta cũng thử hỏi mấy nha đầu kia Chu Việt Sơn ở đâu, nhưng chỉ nhận được câu trả lời cung kính: "Thiếu gia dặn dò phải hầu hạ cô nương thật tốt, còn những chuyện khác thì nô tỳ không biết."
Hỏi thêm vài lần, ta cũng thôi không nhắc nữa.
Đều là người làm công không có quyền, ta nào có tư cách làm khó họ?
Hai tiểu nha đầu ngày càng thân thiết với ta.
Từ lúc đầu gọi ta là cô nương, sau đó gọi là tỷ tỷ, cuối cùng bị ta lôi kéo cùng ăn chung một bàn.
Không biết có phải ta ảo tưởng không, từ khi thân thiết với hai tiểu nha đầu, ta được đối đãi ngày càng tốt hơn.
Chu Việt Sơn đến gặp ta thường xuyên hơn hẳn.
Nhiều thứ tốt ta chưa từng thấy qua cứ ba ngày lại được đưa đến viện của ta.
Hắn thậm chí còn mời cho ta một thầy giáo, ngày ngày bất kể mưa gió đến dạy ta đọc sách.
Những người hầu hạ ta được thay mới, họ thường xuyên nhắc nhở ta về những quy tắc mà trước đây ta chưa từng được học.
Ta lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng không thể nói rõ là điều gì.
Hầu phủ không cần nha hoàn biết đọc biết viết, càng không cần nô tài có suy nghĩ riêng.
Cứ ba ngày lại bị đánh một trận roi, chỉ để dạy cho chúng ta một điều: Nô tài chỉ cần nghe lời, chủ nhân đối tốt với mình là ân huệ, đánh mắng mình càng phải biết ơn, giữ lại mạng sống cho mình đã là nhân từ lắm rồi.
Nhưng những quy tắc mà các bà tử mới dạy còn hà khắc hơn cả những gì ta được dạy ở Hầu phủ năm xưa.
Không được nhìn thẳng vào chủ nhân, không được đoán ý chủ nhân, không được thất lễ trước mặt chủ nhân.
Đứng phải thẳng, đi phải vững, bưng bê đồ vật không được để tay rung lắc dù chỉ một chút.
Thưởng phạt đều là ân huệ.
Ta bắt đầu thấy hoang mang vô cớ.
Thậm chí có lần ta còn trực tiếp hỏi hắn. "Công tử muốn hỏi gì, nô tỳ nhất định biết gì nói nấy, để báo đáp công tử."
Giết người cùng lắm chỉ bằng một nhát dao, ta đã trải qua biết bao nhiêu lần, đâu sợ thêm lần này.
Chỉ sợ nhất là ếch ngồi đáy giếng, an nhàn quá lâu rồi, mỗi khi nhớ lại những ngày tháng sống c.h.ế.t liên miên trước đây, ta lại có cảm giác mơ hồ "không biết lúc đó đã vượt qua bằng cách nào".
Ta không sợ Chu Việt Sơn sẽ lợi dụng ta làm chuyện gì quá đáng.
Ta chỉ sợ bản thân đánh mất sự quyết liệt ngày nào.
Thế nhưng hắn chỉ nhìn ta một lúc lâu, rồi bỗng nhiên bật cười. "Lục Tinh Hà thật không biết điều.”
Hắn nghiêng đầu, tỏ vẻ khó xử với ta. "Người thông minh như vậy, thật khiến ta không biết phải bắt đầu lừa từ đâu."
Ta ở trong tiểu viện của Chu Việt Sơn đã ba tháng.
Lâu đến nỗi hai nha đầu cũng không nhịn được mà lén hỏi ta, có phải Chu Việt Sơn định nuôi ta làm ngoại thất, rồi tìm cơ hội nâng ta lên làm thiếp không.
Ta thấy các nàng thật gan dạ.
Có cho ta c.h.ế.t thêm vài lần nữa, ta cũng chẳng dám nghĩ đến chuyện đó.
Làm thiếp của Chu Việt Sơn, nào biết phải lột bao nhiêu lớp da mới được.
Có lẽ vì ngay từ đầu ta đã nhìn thấy bộ mặt khác đằng sau vẻ ngoài ôn hòa của Chu Việt Sơn, nên hắn càng ngày càng không che giấu gì trước mặt ta.
Lúc đưa ta đi gặp quý nhân, hắn thậm chí còn nói thẳng với ta.
"Ta đã cho người điều tra rồi, xuất thân của ngươi xem như trong sạch."
"Ngươi cũng đừng nghĩ đến người nhà nữa, kẻ c.h.ế.t người bán, chẳng còn lại mấy ai. Ngươi ở Hầu phủ là thân phận nô lệ cả đời, bây giờ lại là nô lệ bỏ trốn, muốn gặp may tìm được ai dám chứa chấp ngươi không dễ đâu."
Ta cúi đầu, cung kính đáp một tiếng "Vâng".
"Công tử có ơn với nô tỳ, nô tỳ đến c.h.ế.t cũng không dám quên, nguyện ý nghe theo công tử sai khiến." Ta nghĩ, ta đoán ra hắn muốn đưa ta đi gặp ai rồi.
Vì sao Phủ Trung Nghĩa Bá lại lên tiếng thay Hầu Phủ?
Lời nói là gì?
Cầu xin điều gì?
Chu Việt Sơn lẽ nào chỉ vì một câu viết có phần hợp ý mà lại đánh giá cao kẻ ăn chơi như Lục Tinh Hà sao?
Lúc ấy, ta chỉ mải chìm đắm trong niềm vui sướng vì cuối cùng cũng moi được thân phận của Chu Việt Sơn từ miệng lão gia, nào có thời gian suy ngẫm ý nghĩa thực sự ẩn chứa trong mấy câu nói ngắn ngủi đó.
Chu Việt Sơn đâu chỉ có quan hệ mật thiết với Thái tử.
Sau lưng hắn là cả Phủ Trung Nghĩa Bá.
Một cuốn 《Trang Tử》cùng với ân thưởng bất ngờ của Thái tử, cả Hầu Phủ đều bị đóng dấu là phe cánh của Thái tử.
Còn ta, lại tự mãn cho rằng Chu Việt Sơn để ý đến tài học của Lục Tinh Hà, thưởng thức tư tưởng của ta.
Ta mới là trò cười.