Trên con đường dài, xe ngựa qua lại như mắc cửi, tiền giấy trắng toát bị gió cuốn lên rồi lại bị chà đạp xuống bùn đất.
Ta hít một hơi thật sâu, đi thẳng đến chiếc xe ngựa của phủ Trung Nghĩa bá.
"Vị huynh đài này, Chu công tử bảo ta đến đưa đồ cho ngài ấy, làm phiền huynh đài chuyển lời giúp ta."
Người đánh xe có lẽ cũng chưa từng gặp người như ta, vừa đến không nói tên đã đòi gặp chủ nhân của hắn, nhất thời ngẩn người ra, rồi mới đưa tay về phía ta.
"Xin hỏi cô nương đang làm việc ở nhà ai, muốn đưa gì cho thiếu gia nhà ta?"
Ta lùi lại nửa bước, giấu tay ra sau lưng.
"Chu công tử dặn dò, nhất định phải đưa tận tay, huynh cứ chuyển lời giúp ta là được."
Người đánh xe nghiêng đầu, liếc nhìn vào trong Hầu phủ.
"Vậy xin cô nương đợi chút, thiếu gia nhà ta vẫn chưa ra."
Ta men theo hướng ánh mắt của hắn dịch sang bên cạnh hai bước, đứng vào bóng râm của xe ngựa.
Đã là cầu xin người ta mang ta đi, dĩ nhiên là càng ít người nhìn thấy ta càng tốt.
Hình như có người khẽ cười một tiếng.
Tấm rèm xe buông thấp đột nhiên bị vén lên, một bàn tay đưa ra, chỉ một thoáng đã kéo ta vào trong xe.
Tiếng kêu kinh ngạc của ta bị bàn tay ấy bịt lại.
Lưng đập vào ván xe, tuy đau nhưng cũng có thể chịu đựng được.
Chu Việt Sơn lên tiếng rất khẽ, nhưng đôi mắt hắn lại sáng rực.
Hắn nhìn ta, nhưng lại nói với người đánh xe bên ngoài.
Hắn nói: "Đi thôi."
Tiếng vó ngựa giẫm lên đường đá phát ra âm thanh trong trẻo lách tách.
Không ai hỏi han, không ai đuổi theo.
Ta chưa từng nghĩ, tất cả chuyện này lại dễ dàng đến vậy.
Cái Hầu phủ đã khiến ta c.h.ế.t đi sống lại vô số lần mà không thể thoát khỏi, Chu Việt Sơn chỉ dùng hai chữ, đã để ta toại nguyện.
Trong xe ngựa, ánh sáng không tính là sáng sủa.
Chu Việt Sơn nhìn ta, nửa cười nửa không.
"Nha đầu nhà ngươi cũng lanh lợi đấy, ai nói cho ngươi biết dấu hiệu xe ngựa của ta vậy?"
Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn ta như vậy.
Mỗi một lần, ánh mắt hắn nhìn ta đều như vậy.
Hắn biết ta có điều cầu xin, cũng vui vẻ vì sự mới mẻ mà ta mang đến cho hắn để thỏa mãn mong muốn của ta.
Nhưng đây không phải là câu hỏi mà Chu Việt Sơn thực sự muốn hỏi ta.
Hắn dựa vào thành xe, nhìn từ trên xuống dưới.
"Thật là chuyện lạ, một kẻ hạ nhân trong Hầu phủ lại phải cầu người ngoài cứu. Ngươi đã lấy trộm bảo vật gì quan trọng đến vậy?"
Đây quả là một câu hỏi có thể khiến ta mất mạng.
Bởi lẽ, kẻ tôi tớ phản bội chủ nhân là tội không thể tha thứ.
"Bồi dưỡng đức tính của dân, làm cho cuộc sống của họ ấm no, dân là nền tảng của việc cai trị, quốc gia dựa vào dân, nước không đủ sâu thì không thể chở nổi thuyền lớn, đây là gốc rễ của việc lập quốc, là tấm lòng của bậc thánh nhân."
Xe ngựa lăn bánh trên con đường gập ghềnh, khiến giọng ta cũng run run theo.
Lục Tinh Hà từng hỏi ta, ai đã dạy ta biết chữ, ta đã bịa đại một lý do để qua chuyện.
Hắn không truy cứu, chỉ là vào một lần nào đó sau khi từ trên người ta xuống, bỗng dưng nhắc một câu.
"Về sau cẩn thận một chút, đừng để người khác nhìn ra ngươi biết nhiều chữ như vậy."
Thời buổi này, nữ tử biết đọc biết viết không phải là tội.
Nhưng ta là nô tì.
Nô tì có tư tưởng, đó chính là tội lỗi.
Hắn nói đúng, nhưng ta không thể nghe theo.
Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng như sao của Chu Việt Sơn.
"Người viết câu đó trong bài tập, là nô tì."
Cuốn 《Trang Tử》của Chu Việt Sơn, không phải tặng cho Lục Tinh Hà, mà là tặng cho ta.
Người được hắn coi trọng, không phải là Hầu phủ, mà là ta.
Cho dù sự hứng thú của hắn đối với ta mong manh như sương khói, gần như không có, thì đó cũng là thứ duy nhất ta có thể nắm bắt, chỉ thuộc về riêng ta, có thể đem ra đánh cược lấy một tia hy vọng sống.
..................
Ta lại một lần nữa nghe thấy tiếng cười quen thuộc.
Ngông cuồng, kiêu ngạo, mang theo sự dò xét đầy ác ý không hề che giấu.
Chu Việt Sơn dường như đã nghe được một câu chuyện cười động trời, cười đến không thể kìm nén.
Trái tim ta như rơi xuống hầm băng.
Người lần trước cười với ta như vậy là phu nhân.
Bà ta vừa cười vừa nói cho ta biết một bí mật động trời, rồi không chút do dự để ta đi chết.
Kẻ có địa vị cao trong thời đại này luôn như vậy, họ đều đeo một chiếc mặt nạ mang tên lễ giáo và đoan trang, khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ trong lòng họ, không thể nhìn thấu vẻ ngoài cao cao tại thượng của họ.
Rồi ngay khi ngươi sắp phá vỡ chiếc lồng giam cầm, họ dễ dàng đá ngươi trở lại điểm xuất phát.
Họ gọi hành động như vậy là giáo hóa.
Hầu phủ là vậy, Chu Việt Sơn cũng vậy.
"Thú vị thật, một nô tì bên cạnh tên ngu ngốc kia lại còn hữu dụng hơn hắn."
Hắn nói một cách tùy tiện, nhưng lại một câu chặt đứt đường lui của ta.
"Ngươi đừng nói với ta rằng, chút học vấn này của ngươi đều là học từ chủ nhân của ngươi đấy nhé."
Bản thân Lục Tinh Hà còn không hiểu những thứ này, làm sao có thể rảnh rỗi đi dạy cho nô tỳ bên cạnh mình?
Trong xe ngựa không gian chật hẹp, ta quỳ bên chân Chu Việt Sơn, cúi đầu là có thể nhìn thấy đôi giày ống thêu hoa văn màu đỏ sậm của hắn.
Hắn đang đợi câu trả lời của ta.
Nếu câu trả lời làm hắn hài lòng, có lẽ hắn sẽ giữ ta lại.
Một khi trả lời sai, hắn có thể lập tức ném ta xuống xe, mặc ta tự sinh tự diệt.
Độc ác hơn nữa, hắn sẽ đưa ta trở về Hầu phủ, đường hoàng nói với tất cả mọi người rằng, nô tì này to gan lớn mật, dám cả gan trốn trong xe hắn để chạy ra khỏi Hầu phủ.
Không ai dám nghi ngờ những lời hắn nói.
Cũng giống như không ai sẽ nghe ta biện minh.
Rốt cuộc Chu Việt Sơn đang hứng thú điều gì?
Xung quanh hắn không thiếu người có học thức, càng không thiếu thị nữ.
Lúc đó, tại sao hắn lại ra tay cứu ta?
Hắn muốn có được gì từ ta?