Cơn đau cùng cảm giác choáng váng khi ý thức tan rã lại ập đến.
Khác với mọi lần, lần này tỉnh dậy, trong tay ta có thêm một thứ.
Một mảnh tay áo.
Tay áo màu xanh da trời điểm xuyết hoa văn mây uốn lượn.
Là ta xé được từ tay áo Chu Việt Sơn khi bị Chu ma ma kéo đi.
Hơi thở ta gần như ngừng lại.
Đây là tình huống chưa từng xảy ra trước đây.
Trước đây dù ta c.h.ế.t như thế nào, tất cả mọi thứ đều không cùng ta sống lại một lần nữa.
Đây có phải là ông trời đang mách bảo ta, có lẽ vòng lặp này, cuối cùng cũng có người có thể giúp ta rồi?
Có lẽ Lục La thấy ta đã lâu không nhúc nhích, quay đầu lại gọi ta một tiếng.
Ta suýt nữa làm đổ hộp đựng thức ăn trên tay.
Cho dù trong lòng đã sớm chuẩn bị, nhưng người đã c.h.ế.t dưới tay ta lại một lần nữa sống sờ sờ đứng trước mặt, cảm giác chấn động không hề nhỏ.
Phu nhân và Chu ma ma bước vào viện Kính Hồng một lần nữa.
Mọi thứ giống như những bánh răng đã vận hành vô số vòng trong cỗ máy, lại bắt đầu chuyển động.
Ta xin được cơ hội thu dọn di vật của thiếu gia, tìm thấy quyển 《Trang Tử》 kia, lại một lần nữa nhường ân huệ được uống thuốc độc cho Lục La ở linh đường.
Sự khác biệt duy nhất là ta không thể lộ diện trước mặt cháu trai của phu nhân.
Ta đã suy đi tính lại nhiều lần, lý do Chu ma ma có thể tìm thấy ta nhanh như vậy, chắc chắn là cháu trai của phu nhân đã gặp bà ta khi vào nội viện, cho nên bà ta mới có thể dẫn người nhanh chóng tìm ra vị trí của ta ở ngoại viện.
Không thì trong cái Hầu phủ rộng lớn này, ta có thể tránh được tất cả những đợt tuần tra, không thể có ai biết chính xác ta đang ở đâu được.
Ta đã toại nguyện, một lần nữa quỳ gối trước mặt Chu Việt Sơn.
Lần này ta rút kinh nghiệm đầy đủ, đã làm thì phải làm cho triệt để --
Ta trực tiếp chặn hắn lại trong nhà vệ sinh.
Cảm ơn cái thời đại này, quan niệm tôn ti trật tự chủ tớ đã ăn sâu vào lòng người, Chu Việt Sơn không có thói quen khóa cửa khi đi vệ sinh.
Lúc ta mở cửa, quần của hắn đã cởi được một nửa rồi.
Một người vốn dĩ cứng nhắc và điềm tĩnh như vậy, mà ta lại có thể nhìn thấy một tia biểu cảm nứt vỡ trên khuôn mặt hắn.
"Ngươi... thật to gan, mau cút ra ngoài."
Hắn kéo quần lên, ta nâng cuốn sách lên.
Hắn trừng mắt nhìn ta, ta nhìn xuống đất.
Cuối cùng Chu Việt Sơn cũng chịu thua, quay lưng lại để kéo quần lên.
Tạ ơn trời đất, so với những người trong Hầu phủ, người này còn biết giữ thể diện.
Hắn muốn giữ thể diện, vậy ta sẽ không cần nữa.
Ta không hề lắp bắp, một lần nữa kể lại ân tình của thiếu gia đối với ta, rằng giờ đây ta dù phải liều mạng cũng phải hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của thiếu gia là trả lại sách cho hắn.
Nhờ sự kín đáo của nhà vệ sinh, ta thậm chí còn có thời gian thêm mắm thêm muối kể cho Chu Việt Sơn nghe một tràng dài về niềm vui sướng của Lục Tinh Hà khi có thể kết giao với hắn.
Vẻ cao quý thanh tao của Chu Việt Sơn công tử hoàn toàn biến mất khi có sự hiện diện của cái bồn cầu.
"Ngươi muốn nói gì thì nói nhanh đi."
Ta không hề nghi ngờ, nếu ta không còn là nha hoàn của Hầu phủ, người ngoài không thể tùy tiện xử lý, thì giờ này hắn đã đá ta ra ngoài rồi.
Hắn còn e dè là ta còn cơ hội.
Ta nhân lúc ôm lấy đùi Chu Việt Sơn, dịch chuyển vị trí, chặn chặt cửa lại.
"Nô tỳ muốn cầu xin công tử cứu mạng."
Chu Việt Sơn suýt nữa bị ta đẩy ngã vào bồn cầu.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng tìm một góc trong nhà vệ sinh chật hẹp mà ta không thể chạm vào.
"Hầu phủ từ trước đến nay luôn khoan dung, chưa từng có tiếng xấu bạc đãi người dưới, làm người hầu phải ghi nhớ bổn phận, không được vọng ngôn về chủ nhân."
Ừm, đây là những lời răn dạy chung chung, sáo rỗng.
Hắn không muốn dính dáng gì đến ta, đồng thời cũng đang kín đáo nhắc nhở ta điều gì nên nói, điều gì không nên nói.
Giọng Chu ma ma vang lên bên ngoài một cách bất ngờ.
"... Tất cả đều phải chú ý cho ta. Gặp được thì lập tức mang người về. Các ngươi đi tìm ở đằng kia nữa đi. Con tiện tỳ kia còn muốn bỏ trốn cơ đấy. Ăn trộm đồ của phu nhân còn dám chạy loạn. Phu nhân đã nói, nếu gặp ở ngoài phủ, loại nô tỳ bỏ trốn này, nhà ta nhỏ bé không nuôi nổi, trực tiếp đưa đến quan phủ đánh chết, cũng không cần mang về nữa."
Lần này ta không gặp cháu trai của phu nhân, vậy mà Chu ma ma vẫn đến nhanh như vậy.
Phản ứng của phu nhân nhanh hơn ta dự đoán rất nhiều.
Ta gần như theo bản năng lùi lại một bước.
Lưng chạm vào giá, gỗ đặc va vào tường, chậu đồng trên đó nghiêng đi, phát ra một tiếng động lớn.
Tiếng nói chuyện bên ngoài ngừng lại.
Ta quay đầu nhìn Chu Việt Sơn.
Nhà vệ sinh quá nhỏ, liếc mắt là nhìn thấy hết, căn bản không có chỗ nào để ta trốn.
Cho dù bây giờ hắn có thể mở miệng giải vây cho ta, chẳng lẽ hắn có thể ở trong đó cả ngày sao?
Chu Việt Sơn vừa ra ngoài, Chu ma ma sẽ lập tức dẫn người đến đánh c.h.ế.t ta một lần nữa.
Ta tuyệt đối, tuyệt đối không muốn c.h.ế.t thêm lần nào nữa.
Không muốn c.h.ế.t theo bất kỳ cách nào nữa.
Ở trong Hầu phủ ít ra còn có thể được giải thoát một cách nhanh chóng.
Một khi Hầu phủ đưa ta đến quan phủ, có lẽ ta muốn c.h.ế.t cũng không được nữa.