Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 39




Editor: Cẩm Tú

Nói tới chỗ này, thanh âm của hắn càng thêm bén nhọn, “Cuối cùng, ông đã bị thuộc hạ bán đứng, những người đó làm nội gián liên thủ với Trần Uyên Sam bưng công xưởng đi mất, cuối cùng ông ấy chết thảm dưới họng súng của Trần Uyên Sam.”

“Cái lòng lang dạ sói mà cô nói đến, có cái gì hơn được việc dùng vũ lực để chinh phục?” Con dao trên tay bị hắn hung hăng ném xuống mặt đất, lớn tiếng nói với nữ giúp việc: “ Đưa cô ta trở về.”

***

Thời điểm Trần Uyên Sam tới nước Mĩ đã là ba giờ sáng, cả đêm anh đi máy bay trực thăng đến đây, lấy Diêm Giang làm trung tâm đã có cả đám người đứng đó đợi anh.

“Trần thiếu, dự tính chắc hẳn là ở bờ biển phía đông, nhưng chúng ta cũng sẽ bố trí thêm người ở bờ Tây Hải, đến lúc đó nơi đó có tin tức gì lập tức sẽ có người trợ giúp, kho vũ khí đầy đủ, người đầy đủ, toàn bộ đã bố trí xong theo lệnh của ngài.” Diêm Giang đi đến bên cạnh Trần Uyên Sam cung kính nói.

“Ừ.” Lúc này Trần Uyên Sam đã không còn nửa phần tính tình ôn hòa như thường ngày mà chỉ còn lại vẻ lạnh nhạt, sắc mặt anh tái mét đi đến trước cửa xe, “Đến ngày đó rút lui sạch sẽ người ở cảng tàu, thông báo cho cảnh sát Mỹ không nên tới gần nửa bước, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”

Nói xong anh phất tay mặt không thay đổi kéo cửa xe mấy lần, thế nhưng cửa xe vẫn không nhúc nhích.

“Trần...... Trần thiếu, cửa ngài kéo là cửa xe của tài xế, ngài muốn cho cậu ta xuống sao?” Diêm Giang đứng ở một bên có chút đứng ngồi không yên, cả đám thuộc hạ áo đen cũng đều liếc nhìn nhau.

Lúc này Trần Uyên Sam như mới hoàn hồn lại, nghiêm mặt lui về phía sau mấy bước ngồi vào chỗ ngồi phía sau, Diêm Giang khẽ thở ra một hơi, vội vàng đi theo ngồi vào phía trước.

Không khí trong xe vẫn nặng nề như cũ, Diêm Giang ngồi ở phía trước như ngồi trên đống lửa, hồi lâu mới nghe được Trần Uyên Sam ngồi phía sau than nhẹ, “Lão Diêm, để cho anh chê cười rồi.”

Diêm Giang vội quay đầu lại khoát tay với anh, Trần Uyên Sam một tay chống cằm tựa vào bên cửa xe, ánh mắt sâu trầm ngâm, “Lão Diêm, chưa khi nào tôi giống như bây giờ, đời này việc tôi hối hận nhất là lưu tình với Tiếu Phan.”

Giọng nói của Trần Uyên Sam vào tai Diêm Giang đều là lạnh lùng, trong lòng hắn cũng hiểu lần này Trần Uyên Sam tuyệt đối không giữ lại tình cảm và thể diện cho Tiếu Phan nữa, mười năm dây dưa không dứt có thể kết thúc ngay tại nơi đây.

Ai biểu Tiếu Phan động vào ai không động, lại cố tình động vào người Trần Uyên Sam coi trọng hơn cả mạng sống của mình.

....

Từ lúc Nghiêm thấm Huyên trở về từ khoang tàu, cho tới bây giờ đều không ầm ĩ không ồ ào, không đề cập tới bất kỳ yêu cầu gì, chỉ là nhờ nữ giúp việc chuẩn bị quyển sổ và bút cho mình.

Thái độ của cô đối với nữ giup việc cũng rất ôn hòa, cho dù bị nhốt ở nơi này cũng không có giận cá chém thớt, cho nên nữ giúp việc biết cô có thai đều sẽ len lén tới phòng bếp chuẩn bị chút thực phẩm hữu ích với thai nhi, chăm sóc cho cô cũng rất chu toàn, việc nôn nghén dần dần có chuyển biến tốt.

Trong khoan tàu này vô luận bên ngoài là trời trong nắng ấm hay mưa dông ào ào đều không chịu ảnh hưởng, Nghiêm Thấm Huyên tựa vào trên đệm ngẩn người, trong căn phòng này không có TV, không có thiết bị truyền tin nào, cô chỉ biết hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi, xa xa rốt cuộc có thể trông thấy bóng hình của một hòn đảo.

Thời điểm Tiếu Phan tới cô đang cầm quyển sổ viết gì đó, “Cô ở đây viết cái gì? Nghe nữ giúp việc nói ngày ngày cô đều ở đây viết.” Ngay cả tiếng bước chân cũng không có, Nghiêm Thấm Huyên bị hắn dọa cho sợ đến rợn cả tóc gáy, tự động lùi vào trong, chưa trả lời câu hỏi của hắn.

Tiếu Phan cũng không có kiên nhẫn, chớp mắt liền đoạt lấy quyển sổ, liếc qua liền hỏi, “Cô ở đây viết nhật ký?”

Nghiêm Thấm Huyên tức giận giành quyển sổ đóng lại, “Mắc mớ gì tới anh.”

Hắn bị cô chống đối nhưng không có tức giận, chỉ dùng ánh mắt thuyết bất thanh, đạo bất minh (nói không ra tiếng, nhìn không thấy đường) nhìn cô, “Tôi phát hiện cô đúng là quái đản, loại thời điểm này vẫn còn có tâm tư viết nhật ký?”

Cô đặt quyển sổ sang một bên, “Không anh muốn tôi làm gì? Nhảy xuống biển hoặc thắt cổ tự tử? Đằng nào cũng chết vậy tại sao không nên sống yên ổn trong mấy ngày ngày chứ.”

Tiếu Phan quan sát cô hồi lâu, khóe môi khẽ cong lên, “Cô rất thức thời. Cô không sợ chết sao?”

Nghiêm Thấm Huyên nhìn thẳng vào mắt hắn nói, “Làm sao không sợ? Nhưng sợ thì có tác dụng sao? Chẳng lẽ anh không biết phụ nữ có thai không nên để tâm tình bất ổn sao? Tôi chính là vì bảo bối trong bụng mình nên mới có thể khống chế tâm tình như thế.”

Nói xong cô nghiêm mặt, “Tiếu Phan, anh có thể dùng tôi để áp chế anh ấy, nhưng nếu như gặp nguy hiểm, tôi nguyện hy sinh tính mạng của mình cùng đứa bé, tuyệt đối không để anh ấy bị liên lụy.”

“Cô không sợ bây giờ tôi sẽ giết chết cô sao?” Hắn nghe hết lời của cô nói liền tiện tay rút khẩu súng dắt bên hông ra dí vào trán cô, trên mặt không hề có dáng vẻ đùa giỡn.

Nghiêm Thấm Huyên chấn động, hồi lâu mới lạnh nhạt nói, “Anh muốn chứng kiến sự kích thích, bây giờ còn chưa thấy được công dụng của tôi, anh tự nhiên sẽ tò mò ảnh hưởng của tôi đến Trần Uyên Sam lớn như thế nào, bây giờ anh sẽ không giết tôi.”

Mặc dù lúc nói chuyện giọng nói của Nghiêm Thấm Huyên rất bình thản, nhưng cũng không thể che giấu được sự sợ hãi thấu xương, Tiếu Phan hỉ nộ thất thường, giết người bừa bãi, cô không biết chính xác tiếp theo hắn sẽ làm gì, chỉ có thể đánh cược một lần.

Tiếu Phan nhìn cô lúc lâu, không có lên tiếng, thu súng lại bước ra ngoài, thời điểm bước đến cửa hắn dừng lại một chút, “Hắn ta có cái gì để cô đáng phải đánh đổi cả sinh mạng của mình như vậy?”

Lúc này cô đã thoát khỏi họng súng thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, trì hoãn tâm tình, chỉ cười nhạt nói, “Nếu như đổi lại là anh ây, anh ấy cũng sẽ làm như vậy. Tiếu Phan, chẳng qua là anh cảm thấy nhất định phải đào ra được bộ mặt đáng ghê tởm của anh ấy, không đấu với anh ấy thì không cam lòng, thật ra thì vẻ giả nhân giả nghĩa chính là một mặt của anh ấy, tôi biết lời xin lỗi không thể đánh đổi được với ba mạng người, như vậy anh ấy nợ anh, tôi cũng có thể trả lại.”

***

Sáng ngày hôm sau lúc tỉnh lại Nghiêm Thấm Huyên mới phát hiện con tàu đã ngừng lại, trong lòng cô vui mừng, lập tức từ trên giường bò dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, có vẻ như con tàu này đã cập bến ở cảng nào đó.

Lúc này Kim Tuấn từ ngoài cửa đi vào, trầm mặt dùng sợi dây trói chặt tay cô, không nói lời gì liền kéo cô đi ra ngoài.

Toàn thân cô đã vang lên hồi chuông báo động, trong khoang tàu bây giờ đã không còn bất kỳ ai, trong lòng cô vô cùng nghi hoặc, đi theo Kim Tuấn lên boong thuyền.

Tất cả thuộc hạ của Tiếu Phan đều đã tập hợp trên boong, xa xa thấy bến tàu trống không, một nhóm người bên Tiếu Phan đã đứng dưới tàu, mà cách đó một chút, cũng có một nhóm người đứng đó.

Cô lặng lẽ mở mắt, thời điểm thấy người đứng trước mặt mình, hốc mắt lập tức đỏ lên

Cảng Newyork Elizabeth bây giờ yên tĩnh như đã chết.

Trong những năm Trần Uyên Sam cùng Tiếu Phan đối đầu với nhau, cho tới bây giờ cũng chưa có một lần xung đột chính diện nào, Tiếu Phan từng bước từng bước mà ép sát tới, Trần Uyên Sam vẫn lựa chọn cách trở về. Hiện tại hai phe đối mặt giằng co, chỉ cần một bên có hành động gì là sẽ lập tức khai chiến.

Tiếu Phan thấy Kim Tuấn dẫn người tới, ánh mắt thay đổi, kéo Nghiêm Thấm Huyên qua chỗ mình, đẩy cô tới chỗ cao nhất của boong tàu.

Trần Uyên Sam không chớp mắt nhìn tình cảnh trước mặt, khi thấy bóng dáng của Nghiêm Thấm Huyên đứng tại nơi cao nhất của boong thuyền, khuôn mặt anh lập tức lộ rõ vẻ căng thẳng, gân xanh nổi lên, khẩu súng trên tay cơ hồ như bị bóp nát.

“Mày tới rất nhanh.” Giọng nói xót xa của Tiếu Phan vọng lên trên boong tàu trống trãi, “Thế nào? Không kịp đợi được chứng kiến cảnh tượng đẹp đẽ một người hai mạng hả?”

Trần Uyên Sam theo dõi ánh mắt của hắn, gằn từng chữ nói, “Tiếu Phan, đưa cô ấy xuống.”

Lúc này Tiếu Phan vỗ tay một cái, vốn ở bên cạnh con tàu không có gì giờ phút này lại xuất hiện những con thuyền, mà thuộc hạ của Tiếu Phan đứng ở đó hướng nòng súng về phía Trần Uyên Sam.

Nghiêm Thấm Huyên nhìn đám người của Tiếu Phan trong nháy mắt đã tăng lên nhanh chóng, khẩn trương nhìn Trần Uyên Sam đứng ở đó không nhúc nhích.

Lúc này bàn tay đè ép sau lưng cô của Tiếu Phan ra sức, Nghiêm Thấm Huyên bị hắn đẩy tới mũi nhọn của đầu tàu, cô làm sao có thể đấu được với hắn, vừa mới động đậy mấy cái liền bị hắn hung hăng ấn lên thành lan can, hắn cầm lấy cổ cô kéo cả thân thể cô ra bên ngài tàu, mà ngay phía dưới cô lại là khối đá nhọn hoắt.

Trần Uyên Sam chứng kiến cảnh tượng này liền rút súng hướng vào Tiếu Phan, sắc mặt đã tái nhợt không có chút tia máu.

“Mày buông cô ấy, tay của mày mà còn hạ xuống nữa, hôm nay ai cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây.”

Tiếu Phan cười to, thế nhưng ánh mắt lại lạnh như băng nhìn hắn, “Rốt cuộc hôm nay mày cũng dám đối đầu trực diện rồi hả kẻ nhát gan? Tới đây, một đối một, hôm nay chúng ta sẽ tính toán rõ ràng.”

Trần Uyên Sam nhìn từng cử động của hắn, lạnh nhạt nói, “Tính mạng của ba mày đúng là do tao giết, hôm nay mày giết được tao cũng là trả lại mạng cho ba mày, nếu mày dám động đến dù chỉ một sợi tóc của cô ấy, tao có chết cũng phải kéo mày xuống theo.”

“A, quả là một đôi vợ chồng thâm tình.” Tiếu Phan giật giật khóe miệng, chợt giọng điệu thay đổi, bén nhọn nói, “Tao cho mày biết con mẹ nó mày đừng nhắc tới ba tao, mày không có tư cách nhắc đến ông ấy! Nếu không có đám cẩu vật kia giúp mày, mày cho rằng mày có thể giết được ba tao?!”

“Trần Uyên Sam, đợi nhiều năm như vậy rốt cuộc tao cũng có thể để cho mày nếm thử tư vị này rồi.” Tiếng nói vừa dứt, trên tay hắn liền vừa dùng lực, một tay hắn xách theo Nghiêm Thấm Huyên, làm cho cả người cô lơ lửng ở ngoài thành tàu.

Lúc này đại não Nghiêm Thấm Huyên trống rỗng, nhìn khối đá nhọn hoắt phía dưới kia, tinh thần rối loạn, trong cuộc đời chưa bao giờ cô sợ hãi đến thế, hiện tại chỉ cần cánh tay trên người cô buông lỏng ra, cơ thể cô sẽ bị khối đá này xuyên qua.

Trần Uyên Sam gắng sức nhắm hai mắt lại rồi mở ra, thẩn thờ nhìn Tiếu Phan nói, “Mày nhìn qua trên tàu một chút đi.”

Tiếu Phan dừng lại mấy giây, nghiêng đầu đột nhiên phát hiện trên lan can tàu đã mắc vài cái móc nối với những sợi dây thừng dài, ánh mắt hắn biến đổi, vứt Nghiêm Thấm Huyên xuống mặt đất men theo mép tàu mà đi.

Chỉ vài giây, thừa dịp lúc hắn xoay người lại, tiếng súng trên tay Trần Uyên Sam cũng vang lên, kích thích đến những người ở phía dưới, nhanh chóng men theo dây thừng leo lên tàu, phía sau anh thuộc hạ đồng loạt nổ súng, mà Tiếu Phan vừa mới bước mấy bước, những thuộc hạ bên cạnh nhanh chóng tiến lên bảo vệ hắn, không ngờ trên boong tàu vẫn còn sót lại người của Tiếu Phan.

Bầu trời cảng khẩu vang dội tiếng súng, trên mặt đất máu ở khắp nơi, trên boong tàu Tiếu Phan mặt không đổi sắc cười lạnh một tiếng, nhanh như chớp rút cây súng bên hông ra, hướng về phía mấy người vừa mới leo lên tàu đó bóp cò.

Từng thi thể một ngã xuống đất, Tiếu Phan không chớp mắt nhìn xác chết đầy máu, hắn lộn vòng về phía lan can tàu giơ súng xuống dưới bóp cò, lúc này đã có rất nhiều thuộc hạ của Trần Uyên Sam dọc theo sợi dây leo lên, đối đầu với nhóm người của Tiếu Phan ở trên thuyền.

Trần Uyên Sam điên cuồng chạy về phía đầu tàu, thuộc hạ sau lưng giúp anh mở đường, mắt anh đục ngầu, thấy trước có người chặn đường lập tức giơ súng ra bóp cò.

Nghiêm Thấm Huyên vừa mới bị Tiếu Phan đẩy ra đụng đầu vào lan can tàu, máu tươi từ trên trán không ngừng chảy ra, nơi bụng co rút đau đớn, cô cố gắng chống cánh tay run rẩy bò dậy, chợt bị người nào đó bắt lấy cánh tay kéo dậy.

Ánh mắt của cô mờ mịt, mơ hồ nhìn bóng dáng quen thuộc, hình như là Kim Tuấn, xung quang mép tàu đám người đang đối đầu, người trước mặt kéo cô ra phía sau bảo bọc cô, vừa dùng súng tiêu diệt người phía trước.

“Kim Tuấn?......” Cô lấy tay quệt đi vệt máu trước mắt, hơi thở yếu ớt khẽ hỏi.

Người phía trước không trả lời, chỉ tăng nhanh tốc độ kéo cô, sau lưng thuộc hạ của Tiếu Phan phát hiện gầm lên đuổi theo bọn họ, đạn từ phía sau họ gào rít phóng đến, trên vai người kia đã trúng đạn, nghiêm Thấm Huyên cắn răng, liều mạng đi theo hắn chạy về phía trước.

Quẹo qua chỗ ngoặt có một cabin nhỏ, người nọ hung hăng đẩy cô vào, rống to, “Chạy mau! Men theo sàn nhà có một cầu thang thoát hiểm, chạy xuống phía dưới, sau đó tiếp tục chạy về phía trước! Chạy ra ngoài sẽ thấy cảng khẩu! Mau lên!”

Nghiêm Thấm Huyên che trán bước vào tìm thấy cầu thang thoát hiểm, rơi nước mắt hô lên với người nọ, “Cám ơn!”

Người nọ bước ra ngoài nổ hai phát súng, ánh mắt lo lắng nhìn cô, đúng là Kim Tuấn, “Phu nhân, cô đi mau! Trần thiếu sẽ lập tức tới cảng khẩu đón cô!!”