Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 18-1




Mấy ngày nay người nào đó bị mọi người cười nhạo không có bản lĩnh đã lừa gạt được bạn Nghiêm đến nhà của mình, ân ái với nhau từ bãi đỗ xe lên đến nhà anh, cô bị anh hôn làm cho thở hồng hộc, đôi môi anh đào sung đỏ, làm cho anh không nhịn được lại muốn cắn.

Lúc này bạn Nghiêm vẫn không sợ chết mà trêu chọc anh, “Ơ ơ ơ ơ, Uyên Sam bình tĩnh đi đâu mất rồi? Em còn tưởng rằng hắn có vấn đề kiên quyết không bị dụ dỗ bởi sắc đẹp chứ.”

Trần Uyên Sam ôm cô đi vào thang máy, vừa mở cúc áo sơ mi của cô, chăm chú để lại từng cái dấu hôn màu đỏ ở trước ngực cô, nói với người ở trong ngực mình bằng giọng khàn khàn, “Em thật sự chưa thấy chết thì chưa chịu thôi đúng không, nhất định phải để cho Trần đệ đệ thể hiện mới chịu dừng lại sao? Hả?”

Nghiêm Thấm Huyên ở trong lòng anh cười đến cả người run run, vươn tay vỗ vỗ Trần đệ đệ, “Trần đệ đệ đáng thương.”

Trần Uyên Sam cắn răng nghiến lợi nhìn Nghiêm Thấm Huyên, xoa xoa bờ mông của cô trong lòng thầm nghĩ nhất định hôm nay phải bắt cô làm gì đó để không phụ lòng Trần đệ đệ của anh.

Vất vả đi ra khỏi thang máy, anh ôm Nghiêm Thấm Huyên không sợ chết vào trong ngực đi tới cửa nhà rồi thò tay vào túi tìm chìa khóa.

Mới vừa lấy được cái chìa khóa ra, người trong ngực đột nhiên liều mạng đẩy anh giùng giằng muốn ra, Trần Uyên Sam cảm thấy có chút kỳ quái, vừa định đùa giỡn cô rất nóng lòng nhiệt tình, thì tầm mắt quét đến hai bóng người đang đứng ở trước cửa nhà.

Tiểu công chúa Trần Hi San đã lâu không gặp đang cười híp mắt nhào vào lồng ngực của Nghiêm Thấm Huyên, “Chị Thấm Huyên!!”

Trần Uyên Sam sửa sang lại cổ áo, nhanh chóng khôi phục bản mặt trầm tĩnh, lạnh nhạt bước nhanh đi tới bên cạnh người phụ nữ đứng ở kia, “Dì Khanh.”

Hiện tại đầu óc Nghiêm Thấm Huyên hoàn toàn ở trong trạng thái chết máy, cô cứng nhắc ôm lấy tiểu công chúa dễ thương, gương mặt vừa xấu hổ lại vừa bối rối hỏi cô bé, “Đây là. . . . . .”

Tiểu công chúa ôm cổ của cô, cái miệng anh đào nhỏ nhắn chu lên, “Mẹ em~”

Hai chữ này, xông thẳng vào đầu óc của Nghiêm Thấm Huyên, như có Thiên Lôi đi qua, lập tức nướng khét cô.

Người đang đứng ở trước cửa với bộ dạng lạnh lung kia, chính là nữ chủ nhân của Trần gia, Phùng Khanh.

Phùng Khanh thậm chí còn không nhìn tới Nghiêm Thấm Huyên, nhàn nhạt nói với Trần Uyên Sam, “Hôm nay mẹ tự tay nấu ăn vốn muốn gọi con tới, nhưng con không nhận điện, Hi San nói cho mẹ biết nơi ở của con, thế nên mẹ đến đây.”

Trần Uyên Sam không chút hoang mang cầm chìa khóa mở cửa, “Trước đó đi thị sát ở trong khách sạn không nghe thấy, thật xin lỗi, còn làm phiền dì phải lặn lội đến đây một chuyến.”

Phùng Khanh gật đầu một cái, không nói gì thêm, đi theo Trần Uyên Sam vào nhà.

Từ đầu đến giờ Nghiêm Thấm Huyên và tiểu công chúa bị vứt sang một bên không ai để ý, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người kia, hàng vạn nghi vấn trong đầu lại bắt đầu dịch chuyển, thấp thỏm lo lắng đi theo vào.

Trần Uyên Sam nhận lấy hộp giữ ấm trong tay Phùng Khanh để lên bàn, quay đầu nói với bà, “Dì Khanh, tối hôm nay dì hãy ở lại đây, ngày mai con sẽ đưa dì cùng với Hi San trở về.”

Phùng Khanh nghe anh nói thế thì nhàn nhạt nói, “Mẹ vốn không có ý định đi về, vừa đúng ngày nghỉ của Hi San, ngày mai có một triển lãm tranh ở gần đây, hai ngày tiếp theo mẹ sẽ ở lại đây. Thấy sao?”

Biệt thự của nhà họ Trần rất nổi danh là có cả rừng cây anh đào ở tròn đó, Nghiêm Thấm Huyên lần trước đưa tiểu công chúa về nhà có xem qua, thật sự rất đẹp, rất thanh nhã.

Trần Uyên Sam nghe bà nói thế thì có chút ngạc nhiên, thế nhưng vẻ mặt rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nói, “Hoàn toàn không có vấn đề, ngày mai con sẽ nói thím La quét dọn lại phòng ngủ chính để dì có thể ngủ ở đó, Hi San sẽ ngủ ở phòng bên cạnh.”

Mới vừa đặt tiểu công chúa xuống, Nghiêm Thấm Huyên nghe thấy câu này thì lập tức mặt đỏ bừng cả lên.

Tổng cộng có ba phòng ngủ, Phùng Khanh và Hi San mỗi người một phòng, vậy tức là cô và anh phải ngủ chung một phòng.

Trần Uyên Sam hoàn toàn thu hết phản ứng của cô vào mắt, khóe miệng nhếch lên ôm lấy Trần Hi San nói, “Lần trước anh đi có mua quà cho em, để ở thư phòng em tự đi xem đi.”

Tiểu công chúa vui vẻ chạy đến thư phòng, Nghiêm Thấm Huyên để ý đến Phùng Khanh có vẻ hơi mệt mỏi ngồi trên ghế sôfa, rốt cuộc cũng xốc lại tinh thần chạy vào phòng bếp rót nước mang ra cho bà.

Phùng Khanh nhận lấy cốc nước trong tay Nghiêm Thấm Huyên, thản nhiên nhìn cô khẽ gật đầu với cô, Nghiêm Thấm Huyên cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo của Phùng Khanh bắn ra bốn phía, cô như học sinh tiểu học thu tay lại cung kính ngồi ở một bên sôfa.

Trần Uyên Sam buồn cười nhìn cô một cái, không nhanh không chậm đi tới trước Phùng Khanh nói, “Dì Khanh, lần trước ba hỏi mọi người lúc nào thì trở về thành phố S, thắc mắc sao lâu rồi mọi người chưa về.”

Phùng Khanh nghe anh nói, không tiếp lời cũng không cự tuyệt, trầm mặc một hồi rồi đứng dậy đi tới phòng ngủ, “Ngày mai rồi hãy nói, mẹ đi ngủ trước, nhớ nhắc Hi San đi ngủ sớm một chút.”

>>>>>>

Trần Uyên Sam dỗ Hi San ngủ, tắm xong đi vào phòng thì thấy Nghiêm Thấm Huyên đang ngẩn ngơ ôm gối ngồi ở đầu giường, không biết đang nghĩ cái gì mà mất hồn như vậy.

Anh ngồi xuống giường, tiến tới ôm lấy cô, nở nụ cười dựa vào đầu của cô, “Đang nghĩ gì thế?”

Cô ngửi thấy mùi thơm từ trên cơ thể của anh, tảng đá treo trong lòng đã được thả xuống, thở dài một cái nói, “Uyên Sam, em lưu lại ấn tượng không tốt với mẹ của anh, anh nói em nên làm thế nào đây? Mẹ của anh đúng là khí thế mạnh không phải bình thường.”

Mẹ chồng tương lai lần đầu tiên gặp mặt lại thấy mình với con trai của bà quấn quít, nếu là cô khẳng định sẽ không ngừng phỉ báng người phụ nữ hư hỏng quyến rũ con trai của mình.

Anh chăm chú nghe cô nói chuyện, nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay của cô, giọng nói ôn nhu, “Ưmh. . . . . . Dì Khanh không phải là người cổ hủ, bà sẽ tha thứ cho đôi vợ chồng trẻ đói khát như chúng ta thôi.”

Cô véo nhẹ đùi anh, thầm phỉ nhổ, đỏ mặt nói, “Ai là vợ chồng với anh? Ai đói khát hả?”

Trần Uyên Sam cười hôn nhẹ lên mặt cô, “Bụng còn khó chịu sao?” Lần trước anh bị cô sai đi mua băng vệ sinh, cũng có chút hiểu biết, hai ngày nay cùng cô trở về Qua Sam làm việc với anh để anh có thể dễ dàng chăm sóc cô.

“Đỡ hơn rồi.” Cô thoải mái vùi ở trong ngực anh, lười biếng làm bộ như lơ đãng hỏi anh, “Mẹ anh là họa sĩ sao?”

Anh gật đầu một cái, ánh mắt xa xăm, khẽ nói, “Có cơ hội sẽ cho em được chiêm ngưỡng, trước kia bà chính là họa sĩ nổi danh nhất S thị, sau khi ba ở Nhật Bản mấy năm rồi lại trở về thành phố S, Dì Khanh cũng ít vẽ tranh.”

Nghiêm Thấm Huyên nghiêng đầu nhìn gò má anh tuấn của anh, mơ hồ cảm thấy hình như mình đã từng chút từng chút một chạm đến sâu trong nội tâm của anh, không biết nên làm sao để tiếp tục nữa.

Lúc này Trần Uyên Sam không nói thêm gì nữa, tắt đèn giúp cô đắp chăn rồi kéo cô vào người mình, dịu dàng nói, “Ngủ đi, khuya lắm rồi.”

Cô gật đầu một cái, tựa vào khe hở của khuỷu tay anh, trong đầu nghĩ tại sao anh không gọi mẹ của mình là mẹ, tại sao mẹ con họ nhìn qua lại lạnh nhạt với nhau như vậy, còn có một nghi vấn lâu nay tồn tại trong lông cô—— Hi San tại sao lại kém anh nhiều tuổi như vậy.

Càng nghĩ nghi vấn thắc mắc càng tang lên, căn phòng lớn chỉ vang lên tiếng tích tắc của đồng hồ, cô nhanh chóng ngủ say ở trong lòng Trần Uyên Sam.

Nghe thấy tiếng thở đều đều của cô, anh nghiêng đầu sàn nhà lấp lánh ở dưới ánh trăng, nhớ tới lúc nãy lúc nói tới ba vẻ mặt Phùng Khanh có chút biến hóa, rất lâu mới có thể ngủ được.