Cấm Lửa

Chương 39: Tự làm tự chịu




Đào Tử Kiệt bản thân giống như biết mình đang làm gì nhưng cũng lại giống như không hề biết, chờ đến lúc cậu phục hồi lại tinh thần thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn.

Mặt đường lưu lại một vết phanh xe dài, kéo dài đến tận bên dốc đá, sau cú tông ấy, chiếc xe BMW màu lam mặc dù cố gắng hết sức khống chế tốc độ nhưng vẫn bị đụng rơi xuống dốc núi. Nửa thân xe của Đào Tử Kiệt cũng vượt ra khỏi bên ngoài dốc đá, lắc lẻo nguy hiểm ở ngoài không trung. Mặt đất vươn vãi đầy thủy tinh, sóng biển, đá ngầm, máu khắp mặt mũi, đầu lại choáng váng, Đào Tử Kiệt không hề cảm thấy vui mừng vì thoát khỏi cõi chết.

Cậu dự tính sẽ va vào chiếc xe phía trước, sau đó cả hai cùng rơi xuống dưới, thế nhưng kết quả không phải như vậy, việc đã đến nước này, ngược lại có chút mờ mịt.

Đào Tử Kiệt từ trong xe bò ra, ngồi dưới đất đốt điếu thuốc, một hơi hút xong điếu thuốc, rốt cục hạ quyết tâm.

Cậu đứng dậy, dùng sức đem xe mình vừa mới lái đẩy xuống vách núi, nhìn thân xe màu đen chậm rãi chìm xuống, từ từ bị nước biển cắn nuốt. Làm như vậy, sẽ không có ai biết được vụ tai nạn này, xe dưới biển cũng sẽ không được vớt lên, cậu cũng sẽ không nhìn thấy thi thể của Diệp Sở Sinh.

Đào Tử Kiệt kéo lê chân trái đang âm ỷ đau của mình, lảo đảo quay về biệt thự.

Diệp Sở Sinh bị mình giết chết. Đào Tử Kiệt cho rằng đây là chuyện đáng chúc mừng, vì thế cậu hết sức vui vẻ mà uống rượu, say đúng hai ngày hai đêm. Sau khi tỉnh rượu, cậu nằm ở trên thảm nhìn trần nhà mà cười, lần thứ hai tự nói với mình, Diệp Sở Sinh chết rồi.

Một tháng sau, Đào Tử Kiệt tiếp quản bang phái, thành lập công ty mới, xuất phát từ sự kính trọng đối với Diệp lão gia tử, vẫn để ông làm thành viên hội đồng quản trị. Cậu lại một lần nữa đi đến bệnh viện đa khoa, ngồi bên cạnh giường bệnh rất lâu, nghe lão gia tử dùng cái chất giọng đậm chất Thượng Hải kể lại chuyện cũ, nói tới đoạn năm tháng cực khổ, trong mắt lão gia tử tựa hồ lóe hào quang.

Đào Tử Kiệt lẳng lặng nghe, bên trong chuyện cũ có khói lửa chiến tranh bay tán loạn, có tràn ngập nhiệt huyết yêu nước, có tình nghĩa chân thành. Lão gia tử vô cùng nghĩa khí, là bởi vì ông sinh ra trong một thời đại rối ren nhưng giản đơn, Đào Tử Kiệt thật sự ước ao được như vậy, bởi vì xã hội bây giờ quá phù hoa, con người chỉ biết đấu đá lẫn nhau.

“Không nghĩ tới cậu sẽ thích nghe cố sự, không giống đứa cháu trai kia của ta, trước đây nói nhiều hai câu liền chê ta lải nhải, lúc nhỏ đã không đáng yêu một chút nào.”

Lão gia tử tuy rằng dùng giọng điệu oán giận, nhưng có thể nghe ra mấy phần yêu thương, có lẽ cái này gọi là máu mủ tình thâm. Đào Tử Kiệt không tự chủ mà nhìn chằm chằm mặt lão gia tử, muốn từ trên khuôn mặt già nua trải qua dãi dầu sương gió này tìm ra dấu vết của người kia, nhưng đáng tiếc, cậu nhìn hồi lâu cũng không cảm giác được giống nhau chỗ nào.

Chẳng lẽ lúc Diệp Sở Sinh ở tuổi này, cũng sẽ có một khuôn mặt như vậy?

Ý nghĩ này khiến Đào Tử Kiệt bỗng nhiên cả kinh, mình rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy? Hoang đường đến cực điểm, người đã chết đi vĩnh viễn không thể già đi.

Diệp Sở Sinh đúng là cháu trai của lão tử ư? Đào Tử Kiệt lòng mang ác ý suy đoán, không phải là con dâu của lão gia tử cùng nam nhân khác sinh ra chứ? Lão gia tử cho dù đã đến gần đất xa trời, dứt khoát có thể cảm giác được trong lồng ngực già nua của ông có hào khí vạn ngàn, không giống Diệp Sở Sinh, dùng một tấm da người đem mình bịt đến chặt chẽ, không hề lộ ra bất kì cái gì.

Đào Tử Kiệt không cảm thấy chế nhạo một kẻ đã chết như vậy không có gì không đúng, Diệp Sở Sinh là tự mình tìm đến cái chết, chính mình căn bản không muốn mạng của hắn, không thể an phận chờ thêm vài ngày ư, chờ mình đem chuyện cần làm làm xong, lại cẩn thận tính toán ân oán giữa hai người.

Đáng đời! Đào Tử Kiệt độc ác nghĩ, Diệp Sở Sinh đáng đời anh, là do anh tự làm tự chịu!

Đào Tử Kiệt nhìn Lưu Huỳnh, cô đã mang thai được gần sáu tháng, không nhịn được đưa tay ra, sờ sờ cái bụng mập mạp của cô. Cái cảm giác này rất kỳ diệu, trong bụng này là con của Diệp Sở Sinh, là cốt nhục của Diệp Sở Sinh, sau khi lớn lên sẽ là cái dáng vẻ gì đây?

“A Kiệt, điều anh nói trong điện thoại là thật sao? Sinh ca thật sự đã rời khỏi Hồng Kông ư?”

Đào Tử Kiệt từ trong suy nghĩ miên man phục hồi tinh thần lại, không biết làm sao lại sửa lại lời định nói, vốn định khuyên nàng đem hài tử bỏ đi, hiện tại lại nói: “Đúng, Sinh ca nói hắn muốn đi ra ngoài giải sầu, nhờ tôi nói lại với em, chăm sóc thật tốt chính mình.”

Lưu Huỳnh vội vàng truy hỏi: “Vậy anh ấy lúc nào trở về? Con anh ấy cũng không quan tâm sao?”

Đào Tử Kiệt làm bộ chán nản nói: “Sinh ca không hề nói khi nào trở về, anh đã hỏi rất nhiều lần, hắn chỉ nói mệt mỏi sẽ trở về, còn về đứa trẻ...... hảo hảo sinh ra là được, cho dù hắn mặc kệ tôi cũng sẽ quan tâm, sẽ không để cho mẹ con em cơ khổ không chỗ nương tựa.”

Lưu Huỳnh cơ bản cũng không có suy nghĩ, lại thêm chuyện tinh thần của Diệp Sở Sinh không được ổn định, nghe cậu nói như vậy dĩ nhiên sẽ tin, viền mắt dần dần đỏ lên.

“A Kiệt, anh thật tốt, thật đáng là người mà Sinh ca yêu cả đời......”

Lời này từ miệng vợ chưa cưới của Diệp Sở Sinh nói ra, nghe sao cũng rất kỳ quái, Đào Tử Kiệt gượng cười nói: “Nha đầu ngốc, em đang ở đây nói nhăng nói cuội gì đó, hai người đàn ông có thể đi được bao xa, em mới là người vợ cưới hỏi đàng hoàng của Sinh ca.”

Lưu Huỳnh giật mình nói: “Lẽ nào Sinh ra chưa từng nói với anh?”

Đào Tử Kiệt không hiểu gì mà nhìn cô.

“Khả năng là anh ấy không biết phải nói sao với anh, Sinh ca người này, chuyện gì cũng đều giấu ở trong lòng để chính mình gánh lấy......” Lưu Huỳnh nhẹ giọng thở dài, bàn tay trắng nõn vỗ trên bụng: “Em cùng Sinh ca còn có Mạc Bắc là cùng nhau lớn lên, tình cảm như anh em, bởi vì quan hệ của gia tộc, việc kết hôn của bọn em đã sớm định ra rồi, không thể tự mình quyết định. Người trong nhà năm lần bảy lượt tạo áp lực, lại kéo dài cũng không phải cách hay, vậy nên em cùng Sinh ca đi tới bệnh viện đa khoa, thông qua phương pháp thụ tinh nhân tạo mà có con. Sinh ca nói đợi lúc bé con sinh ra, anh ấy sẽ nghĩ biện pháp để em tự do, có thể sau đó phát sinh nhiều chuyện, nên đem lễ cưới của bọn em còn có cả kế hoạch đều loạn thành một đoàn.”

“À, hóa ra là như vậy.” Đào Tử Kiệt vẫn còn đang gượng cười, sắc mặt hơi khó coi: “Tôi có thể nghe thanh âm của bé con một chút không?”

Đào Tử Kiệt quỳ một chân xuống đất, kề sát ghế tựa dài, đem mặt nhẹ nhàng kề sát trên bụng Lưu Huỳnh, nhắm hai mắt lại.

Thảm cỏ ở bệnh viện đa khoa rất yên tĩnh, đến cả gió cũng rất dịu nhẹ, cách cái bụng mềm mại, lúc ẩn lúc hiện nghe được tiếng tim đập của thai nhi, rất nhẹ rất nhẹ, không tập trung nghe thì cơ hồ khó có thể phát hiện. Đào Tử Kiệt ngẩng đầu lên, vừa yên tâm thoải mái vừa chua xót khó nhịn, cậu kinh ngạc một hồi, ngừng thở.

“Vừa nãy là bé con cử động sao?”

“Đúng vậy, đứa nhóc tinh nghịch này vừa đá em.” Lưu Huỳnh cười ngọt ngào.

“Kiểm tra đều đã làm xong, tôi đưa em về.” Đào Tử Kiệt vội vã đứng dậy, quay lưng bước đi, dường như muốn chạy trối chết.

Trên đường trở về, Lưu Huỳnh nói cậu và Diệp Sở Sinh sẽ là những người cha tốt, hi vọng cậu có thể làm cha nuôi của bé con. Đào Tử Kiệt không có từ chối cũng không có đáp ứng, cố ý thay đổi đề tài, không biết tại sao, cậu không dám.

Sự vụ của bang phái bắt đầu trở nên nhiều vô kể, Đào Tử Kiệt bắt đầu bận rộn, rất nhiều tạp niệm hoặc những cảm giác ngột ngạt đều bị vứt ở sau đầu. Có Diệp lão gia tử chống đỡ, cậu được toại nguyện ngồi vững vàng vị trí lão đại, độc tài quyền to, nhìn như hăng hái kì thực áp lực tầng tầng.

Cậu cũng sẽ cảm thấy uể oải, đặc biệt là sau khi trở về căn biệt thự trống trải kia, nằm ở trên giường, mở mắt nhắm mắt đều là những việc to nhỏ vặt vãnh trong bang phái. Cậu liều mạng nỗ lực, tất cả mọi chuyện đều tự thân làm, kì thực mang theo một luồng khí thế không chịu thua, Diệp Sở Sinh lúc trước có thể thành thạo điêu luyện ngồi ở vị trí này thì tại sao cậu lại không thể?

Anh cứ chờ xem đi, Diệp Sở sinh, lão tử nhất định so với sẽ làm tốt hơn!

39 độ, Đào Tử Kiệt bỏ cặp nhiệt độ qua mộ bên, lấy vài viên thuốc cảm cùng nước lạnh mà nuốt xuống, hiện tại đã là bốn giờ sáng, hắn nhất định phải đi ngủ, bằng không không có cách nào mà giải quyết chuyện ngày mai. Trong đầu hò hét loạn lên, mỗi khớp xương trên người đều nhức mỏi đau đớn, Đào Tử Kiệt không biết bản thân mình ngủ lúc nào, cậu sau đó lại gặp ác mộng.

Trong mộng có người đẩy cửa phòng ra đi tới, bước gần tới bên giường, trên sàn nhà lưu lại loang lổ vết nước. Người kia bò lên giường đè cậu lại, cả người lạnh ngắt ướt nhẹp, tựa như mới từ trong nước đi ra. Nước, nước lạnh, cái ý nghĩ này khiến Đào Tử Kiệt hoảng sợ muốn nhảy dựng lên, nhưng cơ thể cậu không còn chút sức lực nào, động cũng không thể động, trong lúc nửa mê nửa tỉnh ấy không thể mở mắt ra được.

Người đè lên cậu tựa hồ rất nặng nhưng cũng lại rất nhẹ, không có hô hấp cùng nhịp tim, Đào Tử Kiệt cảm giác bản thân giống như bị một con mãng xà to lớn quấn chặt lấy cả người, cậu khó chịu nhăn chặt lông mày, không biết nên làm gì mới tốt. Tay của người kia luồng vào trong áo ngủ, xúc cảm lạnh lẽo mà trắng mịn vuốt ve da thịt, cơ thể Đào Tử Kiệt càng ngày càng nóng, tựa hồ bên trong cơ thể có một cây đuốc đang cháy, vừa thống khổ rồi lại mơ hồ cảm thấy vui thích.

Thật kỳ quái, người lạnh lẽo như vậy nhưng đầu lưỡi lại rất nóng. Lướt qua mặt cậu cùng cái cổ, ở trên xương quai xanh liếm qua liếm lại, dường như đối với những vết thương chi chít kia vô cùng yêu thích không muốn buông tay, những nơi bị hắn liếm qua sinh ra một loại cảm giác đau thương rõ rệt.

“Diệp Sở Sinh......” Đào Tử Kiệt dốc hết sức bình sinh mới từ trong cổ họng nói ra được cái tên này.

Không sai, nhất định chính là Diệp Sở Sinh, chỉ có hắn mới phải làm ra chuyện biến thái như vậy. Tự tay đem tàn thuốc ấn lên xương quai xanh của cậu, sau đó sẽ dùng đầu lưỡi liếm láp vết thương, vẻ mặt còn rất say mê, tựa như đang thưởng thức món ăn ngon nhất thế giới

Chìm vào trong bóng tối vô tận, thân thể cực kỳ mẫn cảm, một bên đầu ngực bị ngậm mút vào, một bên khác thì bị xoa nắn đùa giỡn, hai chân bị tách ra, hạ thân nóng như muốn chảy ra được tay lạnh như băng nắm chặt, trên nóng dưới lạnh khiến cậu bỗng nhiên run rẩy.

Cho dù không cần mở mắt nhìn, Đào Tử Kiệt cũng biết chính mình đang bị một người không rõ hình dạng đùa giỡn, cậu có chút tuyệt vọng nghĩ, Diệp Sở Sinh, anh còn muốn thế nào đây? Cho dù chết cũng không buông tha tôi sao?

Hơi nước trên người người kia tựa hồ ăn mòn Đào Tử Kiệt, cậu cảm giác được bản thân cũng đã ướt đẫm, từ trong tới ngoài, từ cơ thể đến tâm hồn, cả người chết đuối chìm trong đầm lầy. Hô hấp rất khó khăn, cậu há miệng ra hớp lấy không khí, đầu lưỡi đáng ghét kia liền lợi dụng thời cơ mà chui vào, ở trong cổ họng của cậu mà khuấy đảo, cảm giác nghẹt thở khiến lồng ngực cậu âm ỉ đau.

Eo bị nâng lên, xúc cảm mát lạnh chui vào bên trong hậu huyệt mà càn quét ma sát, cũng không vội vàng xâm lấn, nhưng lại xác thực cảm nhận được uy hiếp. Cuối cùng, vật cứng lạnh lẽo kia cũng lâm le nơi hậu huyệt của cậu, tựa như chuẩn bị một phát mà xuyên qua cậu.

Đào Tử Kiệt sợ hãi, run lẩy bẩy, bất chấp mà kêu ra tiếng: “Không! Diệp Sở sinh con mẹ nó anh thả tôi ra!”

Đào Tử Kiệt biết làm như vậy là vô dụng, từ trước bất luận cậu cầu xin thế nào, Diệp Sở Sinh đều kiên quyết giữ lấy cậu không rời. Không có lý do cậu lại nhớ tới khuôn mặt nhã nhặn tái nhợt kia của Diệp Sở Sinh, nhớ tới ngữ khí oán độc của hắn nói hắn thành quỷ cũng sẽ không buông tha liền càng sợ hãi.

Hắn trở về, hắn muốn trả thù chính mình, hắn muốn đem mình cũng kéo vào địa ngục......

Cái suy nghĩ này cứ lẩn quẩn trong đầu không biến mất, Đào Tử Kiệt giằng co, hàm răng bắt đầu run lên.

Thế nhưng chả có gì xảy ra theo dự liệu, người nằm ở trên người cậu, khiến cậu không chịu nổi sức nặng lại đột ngột biến mất.

Đào Tử Kiệt tràn ngập kích động một hồi trở thành vô ích, trong nháy mắt trong đầu trống rỗng, vừa mới nãy cậu muốn trợn mắt lên như thế nào cũng không mở được, lúc này không chút mất sức mà mở ra. Bên ngoài cửa sổ trời đã sáng, ánh nắng lách mình len qua khe cửa chiếu thẳng vào phòng.

Đào Tử Kiệt nằm ở trên giường không ngừng thở gấp, đã bớt nóng, nhiệt độ cũng đã khôi phục lại bình thường, cả người dính đầy mồ hôi. Cậu bò dậy, quay đầu nhìn về phía cửa phòng, cửa phòng vẫn còn đóng chặt, sàn nhà cũng sạch sẽ, không hề có bất kỳ vết nước nào. Cậu lại cúi đầu kiểm tra áo ngủ của mình, tuy rằng lộn xộn nhưng ngay cả nút buộc đều vẫn chặt, quần cũng không có gì khác thường.

Là mơ sao? Thật sao?

Đào Tử Kiệt ngã người lại trên gối, ôm mặt tự nhủ, Diệp Sở Sinh đã chết, anh ta sẽ không quay về nữa.