Cấm Lửa

Chương 35: Vực sâu




Địa Ngục có mười tám tầng, là do ai đặt ra số lượng? Thượng Đế nhân từ hay quỷ sa tăng tà ác?

Địa Ngục chân chính là vực sâu vô tận, người cho là mình đã rơi xuống tầng sâu nhất nhưng cũng chỉ là một phen đau đớn thống khổ, rồi lại tiếp tục rơi xuống sâu hơn đến khi bị bóng tối nhấn chìm.

Đào Tử Kiệt ngậm vành tai Diệp Sở Sinh, lưỡi giống như rắn độc, nhẹ giọng nỉ non: “Sinh ca, thoải mái quá…Hóa ra không phải anh thì vẫn có thể…”

Diệp Sở Sinh chấn động, máu trong người như ngưng kết thành băng, lạnh thấu xương.

Bùi Ngọc nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của Diệp Sở Sinh, bộ dạng hồn bay phách lạc, đã đoán được là Đào Tử Kiệt vừa làm chuyện tốt. Hắn ha ha cười, túm tóc Đào Tử Kiệt, để gương mặt phiến tình của cậu đối diện mặt Diệp Sở Sinh, đồng thời nửa mình dưới càng mạnh mẽ va chạm.

“A… Cắm thật sâu, ô, chính là chỗ đó…” Đào Tử Kiệt hai tay bị trói, lè lưỡi tham lam liếm láp vết máu trên môi Diệp Sở Sinh, mùi vị ngọt ngào biết bao nhiêu, có thể sánh ngang với thuốc kích dục tác dụng mạnh nhất trên đời khiến cậu hưng phấn mà kêu lên: “Mau! Dùng sức thao, thật đã quá…”

Đào Tử Kiệt quay đầu lại nhìn Bùi Ngọc liếc mắt một cái, người phía sau tiếp nhận ý của cậu, cởi dây trói hai tay ra. Đào Tử Kiệt nhanh chóng nắm lấy tóc Diệp Sở Sinh, động người về phía trước, cầm cây ác nghiệt đã trướng đến phát đau hung hăng xoa nắn, sung sướng lên cao trào, toàn bộ tinh dịch bắn lên mặt Diệp Sở Sinh.

Đào Tử Kiệt dồn dập thở hổn hển, thưởng thức bộ dáng bị niêm dịch vấy bẩn của Diệp Sở Sinh, sau đó thấp giọng cười, thân người từ từ trượt xuống, nằm trên đùi Diệp Sở Sinh, bả vai run rẩy, tiếng cười càng ngày càng lớn.

Bùi Ngọc vốn cũng sắp bùng nổ, nhưng lại bị cậu nháo như vậy, nhất thời bị kẹt ở giữa.

Không phải Bùi Ngọc không muốn tiếp tục, mà là hiện tại hắn có chút sợ hãi, tiếng cười của Đào Tử Kiệt có một cảm giác thê lương không thể nói rõ, đứt quãng, lúc cao lúc thấp, nghe vô cùng chói tai. Vất vả đợi đến khi Đào Tử Kiệt cười xong, cái kia của Bùi Ngọc cũng mềm xuống rồi.

Diệp Sở Sinh lòng như tro tàn nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy Đào Tử Kiệt dù chỉ là một cái liếc mắt.

Hắn không phải không biết Đào Tử Kiệt hận hắn, thậm chí một ngày nào đó Đào Tử Kiệt đột nhiên dùng súng bắn nát đầu hắn cũng không kỳ quái, vẫn là câu nói trước kia, dù sao cũng chỉ là một mạng, vì người này mà đánh cược bằng bất cứ giá nào hắn cũng không có gì luyến tiếc.

Hắn không oán hận Đào Tử Kiệt, tuyệt không oán hận. Bởi vì khi không có bất kỳ hy vọng xa vời nào đối với một người thì cũng sẽ không có oán hận.

Nhưng Đào Tử Kiệt lại không hài lòng với phản ứng của hắn, cậu nắm mặt của hắn, dùng sức khiến ngũ quan của hắn phải biến dạng: “Chẳng lẽ anh không có gì muốn nói sao?”

Diệp Sở Sinh vẫn nhắm chặt hai mắt, không lên tiếng.

“Nói đi! Anh cứ như vậy làm sao tôi tận hứng được?”

Nói đi, nói anh hận tôi, hoặc là cuồng loạn mà mắng chửi giống như kẻ điên, để tôi có thể ở trong sự không cam tâm và hận ý của anh hưởng thụ cảm giác thắng lợi của việc báo thù.

Diệp Sở Sinh cảm thấy như mình lại rơi xuống một nơi tăm tối không ánh sáng, vỡ rồi lại nát. Cuộc đời của hắn chưa từng trải nghiệm qua cảm giác kinh khủng như vậy, đối phương vẫn nói chưa tận hứng, thật xấu hổ, hóa ra hắn ở trong mắt Đào Tử Kiệt chỉ là một tên hề thất bại. Ở trên võ đài mổ ngực vạch ra vết sẹo cũ, huyết lệ chảy dài, vẫn không có được sự hài lòng của người xem, thất bại thảm hại.

“Giết tôi đi.” Thanh âm của Diệp Sở Sinh vô cùng bình tĩnh, giống như chỉ đang trần thuật sự thật: “Nếu tôi sống mà rời khỏi chỗ này, các người sẽ sống không bằng chết.”

Đào Tử Kiệt và Bùi Ngọc biết hắn đang nói thật, bản tính của súc sinh là như thế, ai cắn hắn một phát, hắn sẽ xé nát đối phương.

“Được rồi, làm cũng làm đủ rồi, dừng ở đây đi.” Bùi Ngọc móc súng lục ra, họng súng hướng xuống, đối diện ót Diệp Sở Sinh.

Trước khi hắn bóp cò, một bàn tay thiếu một ngón út đầy vệt máu khô giơ lên che trước súng,.

“Giết hắn, sau đó thì sao? Anh định làm như thế nào?”

Bùi Ngọc vô vị nhún vai: “Không biết. Thấy một bước đi một bước, dù sao tôi cũng chán sống rồi.”

Cái thằng điên này! Đào Tử Kiệt đẩy tay cầm súng của hắn ra, nói: “Nhưng tôi vẫn chưa chán sống, cho dù phải chết, cũng không muốn bị Diệp gia đuổi giết, cuối cùng rơi vào cái kết cục chết đầu đường xó chợ.”

“Em sợ? Đáng tiếc hiện tại không còn kịp nữa rồi.”

“Nếu anh đã chán sống, cùng tôi đánh cược một lần cũng có là gì.” Đào Tử Kiệt nhếch miệng cười, nâng tay, bổ về phía sau gáy Diệp Sở Sinh: “Trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được, cùng với việc chờ bị Diệp gia bắt về tính sổ, không bằng ra trước tay để chiếm lợi thế.”

Bùi Ngọc nhìn vào ánh mắt rạng rỡ của Đào Tử Kiệt, thấy được có một thứ được gọi là dã tâm.

Cậu ta rốt cuộc muốn làm gì?

Điều Đào Tử Kiệt lúc này muốn làm nhất, cũng chỉ là tắm rửa mà thôi, đem vết máu cùng dấu vết của người nào đó lưu lại thanh tẩy sạch sẽ.

Cậu tiện tay ném khăn tắm nhuốm máu xuống, phủ thêm áo tắm, che đi vết thương chồng chất trên cơ thể. Đào Tử Kiệt chậm rãi hút hết một điếu thuốc, mới cầm máy điện thoại bàn lên.

Ước chừng nửa giờ sau, Mạc Bắc liền chạy tới biệt thự, mặt vẫn tê liệt nhưng đáy mắt đã không che dấu được lo lắng. Đào Tử Kiệt để cho hắn kiểm tra thân thể, cùng lúc đó nói ra lời nói dối đã chuẩn bị từ trước.

“Những vết thương này đều do Bùi Ngọc ban tặng, Sinh ca đuổi tới sau cùng hắn thương lượng, không biết bọn họ trong lúc đó đã quyết định hiệp nghị gì, ngay sau đó thì đưa tôi rời đi.”

Mạc Bắc nhẹ nhàng thở ra, cám ơn trời đất, chỉ cần kẻ bắt Đào Tử Kiệt đi không phải là cừu gia, đã là trong cái rủi có cái may rồi.

“Ngoại trừ tay trái các chỗ khác đều chỉ bị thương ngoài da, cậu không sao, nếu sự việc năm đó tái diễn, phỏng chừng lão đại sẽ nổi điên.” Mạc Bắc bôi thuốc dưỡng thương tốt nhất cho cậu, tiếp đó đẩy kính mắt hỏi: “Lão đại đang ở đâu?”

“Đang ở trong phòng, vừa về đã đi ngủ.”

“Chắc lão đại mệt muốn chết rồi, vì chuyện của cậu mà không ngủ không nghỉ. Để cho anh ấy ngủ một giấc thật ngon đi, bây giờ ở bên ngoài cũng rất loạn, Diệp gia gây ra một trò hề, làm lão gia tử giận đến mức phải vào bệnh viện.”

“Thật xin lỗi.” Đào Tử Kiệt cúi thấp đầu xuống.

Mạc Bắc đứng dậy, vỗ vỗ vai cậu, dặn dò vài câu, tiếp đó mang theo hòm thuốc rời đi.

Đào Tử Kiệt chống gậy đứng dậy, chậm rãi di chuyển tới phòng ngủ trên tầng ba. Cậu không lừa Mạc Bắc, Diệp Sở Sinh thật sự đang ở trong phòng ngủ, nhưng chắc lúc này cũng đã tỉnh. Bất quá châm chọc chính là, hai người bọn họ đã đổi thân phận cho nhau, hiện tại, Diệp Sở Sinh lại trở thành tù nhân.

Diệp Sở Sinh thực sự đã tỉnh, hắn mở to hai mắt nhìn trần nhà, tứ chi bị xiềng xích khóa lại, cố định ở bốn góc giường.

“Cảm giác thế nào? Nhờ được anh chiếu cố, lúc trước tôi cũng đã hưởng thụ qua cảm giác này, hơn nữa đến nay vẫn rất khó quên.”

Diệp Sở Sinh mặt không đổi sắc hỏi: “Kế tiếp em muốn làm gì?”

“Yên tâm, tôi không phải biến thái, chí ít anh cũng không cần lo lắng tôi sẽ ngược đãi anh.” Đào Tử Kiệt ngồi ở bên giường, dùng gậy chọc chọc hai má của hắn, cười nói: “Nhìn xem, ngay cả một miếng da của anh lão tử cũng không đụng tới, rất có thành ý đấy chứ.”

Diệp Sở Sinh cười lạnh một tiếng, tiếp sau đó, trong phòng ngủ rơi vào trầm mặc.

Đào Tử Kiệt châm một điếu thuốc, ngửa đầu, thích ý hút thuốc. Trước đây, đã có vô số lần cậu nghĩ tới việc giết chết Diệp Sở Sinh, lột da hắn, phá hủy xương cốt của hắn, uống cạn máu hắn, nếu còn chưa đủ thì cắt thịt hắn xuống đem cho chó ăn. Nhưng bây giờ cậu trái lại không hề nóng nảy, tra tấn trên thân thể có là cái gì, dày vò tâm hồn mới là khổ hình chân chính.

Còn có, ai nói vết sẹo chỉ có thể xé ra một lần?

Đào Tử Kiệt cực kỳ phòng bị Diệp Sở Sinh, bởi vì cậu đã lĩnh giáo qua thân thủ của đối phương, nếu muốn cởi trói cho hắn thì chỉ có thể tiến hành dưới tình trạng hắn hôn mê. Vì thế cậu nhờ Bùi Ngọc, làm ra thật nhiều thuốc mê.

Cho nên khi Diệp Sở Sinh tỉnh lại lần thứ hai thì cảnh tượng đã thay đổi. Hắn đang ở trong phòng cất giữ di vật của Tương Niệm, bị trói giống như một cái bánh chưng, Đào Tử Kiệt ngồi xếp bằng trên sàn nhà, cách đó không xa có một cái chậu than, màu than cháy đỏ đang rừng rực.

Diệp Sở Sinh mơ hồ đoán ra ý đồ của cậu, hơi lạnh tràn ra khắp cơ thể, hắn đã dạy người này quá tốt, tốt đến mức trò giỏi hơn thầy.

“Diệp súc sinh, vừa rồi tôi đã xem qua đồ vật trong này, tôi phát hiện anh thật sự rất biến thái, thậm chí cả quần lót của người ta anh cũng cất giữ, dùng để làm gì vậy? Vừa ngửi vừa tự an ủi sao?”

Diệp Sở Sinh hạ mi mắt xuống, bị cậu nói trúng một nửa rồi, mình quả thật từng nhìn ảnh chụp của Tương Niệm để tự an ủi.

Đào Tử Kiệt lúc này vừa khéo cầm lên một quyển album, đem rút từng bức ảnh chụp đã phai màu cũ kỹ ra, vứt vào trong chậu than. Mùi của giấy cháy kích thích khứu giác, Diệp Sở Sinh vẫn không nói gì, bàn tay nắm chặt, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay.

“Không định cầu xin tôi sao? Cũng sắp đốt hết rồi, chỉ còn lại một tấm cuối cùng.” Đào Tử Kiệt nhìn Tương Niệm đang cười rạng rỡ tựa như ánh mặt trời trong tấm ảnh, tiếc hận thở dài: “Lúc chết đi hắn so với Tiểu An vẫn còn rất trẻ nhỉ? Nếu không phải vì anh, có lẽ hiện tại hắn đã kết hôn, có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.”

“Em thì biết cái gì.” Diệp Sở lạnh lùng nói: “Chuyện giữa tôi và cậu ấy em biết được bao nhiêu? Có tư cách gì khẳng định ngông cuồng như vậy?”

“Được, vậy thì xem chứng cứ thực tế đi.” Đào Tử Kiệt cầm lên nhật ký của Tương Niệm hỏi: “Anh đã xem qua chưa?”

Không đợi hắn trả lời, Đào Tử Kiệt đã mở nhật kí ra, dựa theo ghi chép tinh tế đọc: “Tôi không biết nên làm thế nào bây giờ, rất muốn thoát khỏi chỗ này, rời khỏi Hồng Kông, rời khỏi Sở Sinh. Tôi không biết tình yêu của người khác như thế nào, nhưng vì sao tình yêu của tôi lại áp lực như vậy? Sở Sinh ôn nhu và muốn chiếm tôi làm của riêng, giống như một sợi dây siết lấy tôi thật chặt không có cách nào để hít thở. Có khi tôi thực sự yêu thương anh ấy, nhưng cũng có khi tôi thật sự rất hận anh ấy…”

“Câm miệng!” Bị cầm tù sau ngày thứ ba, Diệp Sở Sinh rốt cục cũng trở thành như cậu mong muốn, mặt nạ băng lãnh cuối cùng cũng vỡ tan: “Em câm miệng lại cho tôi!”

Đào Tử Kiệt nhìn hắn một cái, tiếp tục đọc: “Sở Sinh, em sớm đã có ý niệm chia tay với anh ở trong đầu, nhưng mỗi lần lời nói đến bên miệng, lại không có cách nào nói ra, hơn nữa em biết anh nhất định sẽ không đồng ý. Nhưng em thật sự không chịu nổi, anh rất bá đạo chỗ nào cũng muốn nhúng tay vào, ép em sắp chết rồi. Em không biết nên làm thế nào để cùng anh giao tiếp, bất kể là cường điệu, cam đoan, cầu xin hay cãi vã, đều không có cách nào tranh thủ được một chút không gian để thở, thậm chí ngay cả khi bừng tỉnh lúc nửa đêm, mơ thấy gì cũng phải nói rõ ràng với anh, cuộc sống như thế thật là đáng sợ.”

Đào Tử Kiệt khép lại nhật kí, không đành lòng đọc thêm nữa, thời gian đó tâm cảnh của mình và Tương Niệm cơ hồ hoàn toàn giống nhau.

Người chưa từng trải qua, vĩnh viễn không thể tưởng tượng được cảm giác của bọn họ, Diệp Sở Sinh cưỡng chế quản thúc, còn khủng bố tàn khốc hơn bất cứ lao ngục nào trên đời. Không chỉ đơn giản là bị hạn chế thời gian tự do, ý niệm trong đầu, suy nghĩ trong lòng, người đàn ông này đều muốn biết rõ, không bỏ qua bất kỳ một góc nho nhỏ nào.

Qua một lúc lâu sau, Đào Tử Kiệt ném nhật kí vào trong chậu than, nói một câu: “Diệp Sở Sinh, con mẹ nó anh thật đáng đời!”

“Đúng vậy, tôi đáng đời.” Diệp Sở Sinh thế nhưng lại nở nụ cười.

“Mẹ! Rất buồn cười có phải không? Loại người ghê tởm biến thái! Vì sao không sớm đi tìm chết đi! Còn hại đến người khác! Điên một mình là đủ rồi! Còn muốn bức ép người khác cũng phát điên mới cam tâm phải không? Thật ghê tởm biến thái!”

Tiếng chửi rủa của người đàn ông, tiếng gậy chống nặng nề nện xuống, truyền đi rất xa, đến tận cuối hành lang.