Cấm Lửa

Chương 18




“A, khoan đã! Xin chờ một chút…”

Cửa thang máy vừa mới khép lại, Mạc Bắc lại nghe thấy có tiếng người gọi liền ấn nút mở thang máy ra. Một thiếu niên mặc quần jean đầu đội mũ lưỡi trai chen vào, quay người luôn miệng cảm ơn hắn.

Thiếu niên quay sang nhìn hai hàng phím ấn rầu rĩ, ngượng ngùng mở miệng nói: “Chào anh, xin cho hỏi Diệp Thị ở tầng mấy?”

“Cả tòa nhà này đều là của tập đoàn Diệp Thị, cậu muốn tìm ban ngành nào?” Mạc Bắc hỏi.

“Tôi cũng không biết.” Thiếu niên nghĩ ngợi một chút, ánh mắt bỗng sáng lên: “Xin hỏi anh có biết Đào Tử Kiệt không? Anh ấy làm việc trong ban ngành nào vậy? Tôi là em trai của anh ấy, tiện đường qua đây chờ anh ấy cùng về.”

Mạc Bắc đẩy mắt kính, vừa quan sát cậu thiếu niên vừa nói: “Cậu tới không đúng lúc rồi, Đào Tử Kiệt vừa đi ra ngoài.”

Thiếu niên a một tiếng, đành phải nói: “Dù sao cũng đến đây rồi, tôi đi tìm Diệp đại ca vậy, xin hỏi anh có biết anh ấy ở đâu không?”

“Cậu muốn tìm tổng giám đốc?” Thấy thiếu niên gật đầu, Mạc Bắc suy tính, nói: “Tôi đưa cậu đi.”

“Vậy làm phiền anh, cám ơn!” Thiếu niên cười với hắn để lộ ra hai cái răng nanh.

Mạc Bắc ngây ngẩn cả người, cho đến khi cửa thang máy “Đinh” một tiếng mở ra hắn mới hồi phục lại tinh thần.

Sau khi đưa thiếu niên đến phòng tổng giám đốc, Mạc Bắc đi đến phòng nghỉ, pha một ly cà phê, tháo kính mắt xuống, lấy khăn tay lau chùi.

Rất giống, thiếu niên vừa nãy thực sự rất giống một người mà hắn quen biết trước đây.

Không phải giống về ngoại hình mà là khí chất và thần thái, đặc biệt là lúc cười, khóe mắt cong cong răng nanh lộ ra, khiến người khác say mê. Đây không phải là chuyện tốt, nếu cậu thiếu niên đó thực sự liên quan đến người kia thì sẽ bị Diệp Sở Sinh chôn trong tử huyệt khiến cậu tan xương nát thịt.

Buổi chiều chủ nhật nào Đào Tử Kiệt cũng phải ở tầng hầm luyện súng, đây là mệnh lệnh của Diệp Sở sinh, Lưu Huỳnh phải dạy cậu sử dụng thuần thục tất cả các loại súng ống trong vòng nửa năm.

Lưu huỳnh đè bả vai của Đào Tử Kiệt xuống, rút cây súng lục lại: “Không đúng, tôi làm mẫu lại cho cậu xem một lần nữa.”

Cô khống chế hơi thở của mình, nâng tay bắn ba phát chỉ để lại một cái lỗ ở chính giữa bia.

Đào Tử Kiệt lặp lại động tác của cô một lần nữa, bắn ra ba viên đạn lệch hướng nhau tạo thành ba cái lỗ ở ba vị trí khác nhau trên bia ngắm.

“Không đúng, không đúng.” Lưu Huỳnh lắc đầu liên tục nói: “Một tay súng xuất sắc, nhất định phải duy trì được sự bình tĩnh, tâm tình phải ôn hòa, nhưng cậu lại quá xốc nổi cho nên mới thất bại.”

Lưu Huỳnh cũng không phải một huấn luyện viên quá hà khắc, cho nên lời nói cũng nhẹ nhàng.

Cô nhìn thấy sự nông nổi ở Đào Tử Kiệt qua ánh mắt khi cậu nổ súng, ánh mắt như nhìn thấy kẻ thù ở ngay trước mặt, trong đầu dung chứa quá nhiều oán niệm và sự phẫn nộ nên không thể tùy tâm sở dục mà điều khiển súng.

Đào Tử Kiệt im lặng không nói, cúi đầu nhìn tay mình.

Cho dù đã thử cả buổi chiều, cậu vẫn không thể nào tĩnh tâm được. Nói khoa trương một chút, khi cậu cầm súng lên, mắt nhìn thấy phía trước là bia ngắm, nhưng trong đầu lại nghĩ đến gương mặt của Diệp Sở Sinh, chỉ hận không thể bắn nát hắn.

Mới được hơn nửa tháng, Đào Tử An đã suốt ngày đem cái tên Diệp Sở Sinh treo bên miệng, trong lòng vô cùng sùng bái người đàn ông này, chỉ tiếc không thể biến hắn trở thành anh trai ruột của mình. Tình thế càng ngày càng gay go, Đào Tử Kiệt lại vô năng vô lực, chẳng lẽ cậu phải hét lớn vào lỗ tai em trai mình cho em ấy biết Diệp Sở Sinh thật ra là một tên biến thái! Làm ra những việc ác khiến người khác căm giận! Hắn hủy hoại cuộc sống của cậu! Không chỉ chiếm đoạt cậu hắn còn bắt cậu bán mạng vì hắn!

Nếu làm như vậy thì cậu sẽ khiến Đào Tử An sợ hãi, nhỡ làm em ấy sợ tới mức phát bệnh… hậu quả đó cậu thực sự không dám nghĩ tới.

Sau khi luyện súng xong, Đào Tử Kiệt đi tới nhà vệ sinh, mở vòi nước ra, vùi đầu trong nước lạnh để giải tỏa nỗi buồn bực trong lòng.

Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên chặt đứt tâm trạng thả lỏng của cậu.

Trong sân, có hai con chó đang tấn công cắn lấy bắp chân của Đào Tử An, làm Đào Tử An bổ nhào xuống mặt đất, một con khác đang từ đằng xa chạy tới, chuẩn bị gia nhập đợt tấn công.

Đào Tử Kiệt lập tức từ ban công tầng ba nhảy xuống, ôm lấy đầu con chó lăn một vòng, tiện tay với cái xẻng sắt ở góc tường ném tới, cậu ra tay vô cùng ác độc. Đào Tử An bị máu văng lên đầy mặt, trước mắt toàn là màu đỏ liền ngất đi.

Đào Tử Kiệt đá văng đầu một con chó đã biến dạng, quay lại nhìn con chó đang ở trên người Đào Tử An, giơ xẻng sắt lên. Con chó còn lại nhả Đào Tử An ra, gầm gừ lui về phía sau, một con khác cũng dừng lại không tiến thêm nữa, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm hai người bọn họ.

“Baby, sit!” Diệp Sở Sinh chạy tới.

Hai con chó nghe thấy tiếng của chủ thì ngoan ngoãn ngồi xuống, bầu không khí đang căng thẳng cũng thả lỏng hơn.

Đào Tử Kiệt ôm em trai mình lên chạy thẳng vào trong nhà, cậu đặt người lên trên ghế sofa, việc đầu tiên cậu làm không phải là lau đi vết máu đầm đìa trên bắp chân, mà là quỳ trên mặt đất cúi người lắng nghe nhịp tim của Đào Tử An.

“Cậu ấy không sao chứ?” Diệp Sở Sinh hỏi.

Một lúc sau, sắc mặt Đào Tử Kiệt đột nhiên trắng bệch, bế bổng người lên nói: “Bệnh viện…Phải mau tới bệnh viện!”

Diệp Sở Sinh dậm chân ga, chiếc xe nhanh chóng lướt đi trên đường cao tốc, vượt cả đèn đỏ. Đào Tử An nằm ở trên ghế sau, Đào Tử Kiệt ôm em trai ghì sát vào lồng ngực của mình, miệng liên tục gọi tên, lòng không ngừng cầu nguyện cầu xin để trái tim em trai mình đừng ngừng đập, ngàn vạn lần xin đừng ngừng lại…

Nhưng chuyện xảy ra lại không như mong muốn, điện tâm đồ trong phòng cấp cứu đã trở thành một đường thẳng tắp, bác sĩ sau khi tiêm cho Đào Tử An thì lại cho cậu dùng máy kích điện tim.

Một y tá nữa kéo rèm lại nói: “Bác sĩ đang cấp cứu, cảm phiền hai người ra bên ngoài chờ.”

Diệp Sở Sinh phải vừa lôi vừa kéo Đào Tử Kiệt mới chịu ra ngoài, cậu dựa vào vách tường đứng ngây ngốc, gương mặt cứng đờ. Cho đến khi cấp cứu thành công, Đào Tử An thoát khỏi nguy hiểm về tính mạng, cậu mới trượt dọc theo vách tường ngồi xụp trên mặt đất ôm mặt.

Diệp Sở Sinh làm xong thủ tục nhập viện, quay đầu lại thấy cậu vẫn ngồi nguyên tại chỗ, ánh mắt hắn liền trùng xuống.

“Bác sĩ nói tiểu An cần ở lại viện để quan sát hai ngày, nhưng hẳn là không có vấn đề gì lớn, vậy nên cậu đi ăn một chút đi.”

Đào Tử Kiệt nhận lấy miếng sanwich 3 lớp hắn đưa cho, lặng lẽ cắn một miếng: “Đêm nay tôi muốn ở lại đây.”

“Được.” Diệp Sở Sinh cắm ống hút vào hộp sữa, đưa tới bên miệng cậu: “Tự dằn vặt cả một ngày trời cậu cũng mệt rồi, ăn no rồi đi ngủ một lúc, khi nào tiểu An tỉnh lại tôi sẽ gọi cậu.”

Chờ cho Đào Tử Kiệt ăn hết miếng sanwich, uống xong hộp sữa, Diệp Sở Sinh mới kéo cậu lại gần,để đầu cậu dựa trên vai mình. Đào Tử Kiệt vô cùng mệt mỏi, chậm rãi nhắm mắt lại.

“Thật ra… Đã từng có một khoảng thời gian, tôi rất ghét tiểu An…” Đào Tử Kiệt dừng lại, trải qua sự kinh hãi rồi lại mừng rỡ, khi cả người được thả lỏng, ký ức cũ cũng tràn về: “Hai anh em người ta có thể cùng nhau chạy xe đạp, cùng nhau trượt patin, cùng nhau lên núi xuống biển, còn tôi bởi vì phải chiều theo ý em ấy nên cả ngày chỉ có thể ở nhà đọc truyện tranh, đánh điện tử, nên thường xuyên có suy nghĩ, nếu mình không có đứa em trai này thì tốt rồi…”

Diệp Sở Sinh im lặng lắng nghe, trong lòng suy đoán tiếp theo Đào Tử Kiệt sẽ lấy câu chuyện tình cảm xúc động của mình để khuyên hắn buông tha cho Đào Tử An, nhưng thực tế lại không như hắn nghĩ.

“Tôi yêu em ấy nhiều hơn ai hết, cũng hận em ấy rất nhiều, đã có không biết bao nhiêu lần tôi cầu mong cho em ấy mau chết đi, nhưng mỗi lần em ấy phát bệnh thì lại hi vọng em ấy có thể qua khỏi. Cho đến khi tai nạn xe của cha mẹ tôi xảy ra, cùng một lúc mất đi hai người thân, tôi mới biết được em ấy đối với tôi quan trọng đến nhường nào, thật sự là…Bản thân cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc mình muốn gì.”

“Bỏ đi…Đây chính là số mệnh, không thèm nghĩ nữa.” Giọng nói của Đào Tử Kiệt nhỏ dần, chìm vào trong giấc ngủ.

Diệp Sở Sinh cúi đầu, hôn lên trán cậu. (Ú: chút ân cần tôi tìm trong suốt 18 chương truyện, móa, chắc tôi trụy tim khi beta cái truyện này mất)

Đào Tử An ở Quỷ Môn quan dạo chơi một chuyến làm cho anh trai cậu sợ hãi, nên mới vừa tỉnh lại đã bị xạc cho một trận.

“Em đúng là đồ óc heo! Lão tử sao lại có đứa em trai đần độn thế này! Đã nói với em bao nhiêu lần rồi hả! Không được chơi ở sân sau! Không được chơi ở sân sau! Những con chó kia đều là quái vật có thể ăn tươi nuốt sống! Chủ của bọn nó lại càng…”

Đào Tử Kiệt nhất thời kích động, nói năng không suy nghĩ, may mắn bị người phía sau bịt miệng lại.

Diệp Sở Sinh cười cười nói: “Tiểu An cậu nghỉ ngơi cho thật tốt đi, có yêu cầu gì thì cứ nói với bác sĩ và y tá, tôi và anh cậu còn có chút chuyện phải xử lý, xong việc sẽ trở lại thăm cậu.”

Đào Tử Kiệt bị ném thẳng ra bên ngoài phòng bệnh, miệng mới vừa được thả tự do liền mắng: “Diệp súc sinh! Anh đang làm cái gì thế hả, lão tử còn chưa nói gì đâu!”

Diệp Sở Sinh búng trán cậu một cái: “Chờ cậu nghĩ thông suốt lại đi rồi nói, bây giờ tôi có việc muốn cậu làm, đối tượng lần trước cậu ám sát thất bại cũng ở đây.”

Bệnh viện tư nhân khu phòng bệnh cao cấp, hành lang thứ hai bên trái, có hai tên vệ sĩ đứng ở cửa.

Đào Tử Kiệt kéo vành mũ thấp xuống, một tay đưa hộp pizza đến gần, sau khi nói chuyện vài câu, cậu dùng gậy kích điện đánh gục hai tên vệ sĩ, công khai tiến vào phòng bệnh. Một lát sau, cậu lại đi ra, cầm hộp pizza đi vào một phòng bệnh bình thường, tháo xuống mũ, nở nụ cười.

“Oa, anh hai đúng là tuyệt nhất!” Đào Tử An nhào tới, đoạt lấy miếng bánh còn bốc hơi nóng hổi nhét vào miệng, ăn đến vui vẻ.

Sau khi trở lại biệt thự, Đào Tử Kiệt đi lên sân thượng ngây người, lấy dây thép vừa dùng để giết người quấn quanh đầu ngón tay, kéo chặt, chặt hơn nữa, cho đến khi ngón tay bật máu.

Không biết vì sao phải giết người, không có nguyên nhân, không có thù hận, cứ thế xuống tay với một người xa lạ, loại cảm giác này thật sự vô cùng tệ hại. Sát thủ giết người ít nhất còn vì thù lao, còn cậu lại chỉ đơn giản là mệnh lệnh của một tên súc sinh.

“A Kiệt.” Diệp Sở Sinh thong thả đi tới, đưa ngón tay  bị thương của cậu ngậm vào miệng mút vào, nếm mùi máu tanh, tiếp đó tiến sát lại phía cậu hôn xuống: “Mặt mày sao lại ủ dột như vậy?”

Đào Tử Kiệt im lặng không nói, quay đầu né tránh nụ hôn của hắn.

Một lúc lâu sau, Diệp Sở Sinh đột nhiên nói ra một câu: “Tôi có thể không đụng đến tiểu An.”

Nếu Diệp súc sinh có lòng tốt như vậy thì sẽ không phải là súc sinh nữa, Đào Tử Kiệt vẫn không lên tiếng, yên lặng chờ câu sau.