Cấm Lửa

Chương 15




Diệp Sở Sinh lúc nào cũng có thể làm cho cậu đau đớn, thống khổ, hắn cũng có thể ở trên nỗi thống khổ của cậu mà vui vẻ hưởng thụ.

Loại sảng khoái đến tận xương tủy này hắn chỉ có thể cảm thụ được từ trên người Đào Tử Kiệt, đổi lại là kẻ khác cho dù là ai cũng không thể làm được.

Diệp Sở Sinh không thể giải thích tại sao lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy người này ở trong  nhà vệ sinh quán bar lại trộm nhìn cậu.

Được rồi, mấy người không nhìn nhầm đâu, là hắn nhìn trộm.

Đường đường là Diệp lão đại muốn gió được gió, muốn mưa được mưa cũng có ngày làm chuyện tầm thường như vậy.

Ở một nơi xung quanh bẩn thỉu, hôi thối có một người đàn ông hai tay chống vách tường quay mặt vào phía bệ xí. Cự vật trơn bóng sáng giữa hai chân người nọ đang cắm vào mông một người khác, dùng sức tiến nhập.

Mông của người này so với người bị thao còn lớn hơn, hai cánh mông căng tròn vì dùng sức nên kẹp chặt lại. Dưới ánh đèn huỳnh quang mồ hôi thấm ướt lưng, bắp thịt rắn chắc giống như sườn núi chập chùng nhấp nhô.Bởi vì đang ở nơi công cộng nên cả quá trình người nam nhân bị đè không lên tiếng, nhưng rõ ràng đang cố đè nén tiếng kêu rên, tiếng thở ồ ồ vào trong tai Diệp Sở Sinh nghe giống như tiếng mèo kêu khiến cho xương sống của hắn tê dại.

Trước khi bọn họ làm xong việc Diệp Sở Sinh đã đi ra ngoài, ban đầu hắn định phá lệ dùng nhà vệ sinh trong quán bar để thử thuốc nhưng lại bắt gặp tình cảnh vừa rồi nên tâm trạng thử thuốc cũng không còn.

Chuyện sau đó hắn cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ trong quán bar xảy ra đánh lộn, người đàn ông vừa rồi gặp trong nhà vệ sinh đột nhiên bị tập kích, cậu bị người khác lấy chai rượu thủy tinh nện vào đầu. Rượu chảy xuống mặt tiếp đó là máu, người đàn ông bỗng đứng dậy, kéo người tập kích mình lại, xếch lên, nhấc chân, lên gối đánh thẳng vào bụng của đối phương.

Người kia liều mạng đánh nhau, bộ dáng hung tàn, trên mặt đầy máu, ánh mắt kiêu ngạo, xung quanh là tiếng la hét chói tai, tất cả đều in dấu vào trong lòng Diệp Sở Sinh.

Vì thế sáng ngày hôm sau khi Diệp lão đại tỉnh dậy đáy quần đã ướt như dính cháo, giữa hai chân đều là tinh dịch, một người đàn ông ba mươi ba tuổi đầu còn mộng xuân.Chuyện mất mặt như vậy có đánh chết Diệp Sở Sinh cũng sẽ không bao giờ nói ra, cho nên Đào Tử Kiệt dù có sống trăm triệu năm nữa cũng khó mà biết được vì sao mình lại bị tên ác ma này để mắt tới.

“Bảo bối…cậu thật giỏi, tôi rất sảng khoái…”

Âm thanh của Diệp Sở Sinh khàn khàn, vừa dứt lời hắn liền rút cái vật ác nghiệt của mình ra, vui sướng phun trào trên mặt Đào Tử Kiệt. Tinh dịch tanh hôi làm cho người ta muốn phát ói, nhưng Đào Tử Kiệt không để ý được nhiều như vậy, cảm giác muốn bài tiết đã ép cậu đến phát điên luôn rồi. Cũng may Diệp Sở Sinh mở lòng từ bi không làm khó cậu.

Từ trong nhà vệ sinh đi ra hai chân Đào Tử Kiệt mềm nhũn, hai tay vẫn bị trói ngược lên, cậu dựa vào khung cửa thở hổn hển.

Diệp Sở Sinh chỉnh đốn lại một chút, hắn lại là lão đại xã hội đen quần áo chỉnh tề, không thể nào nhìn ra được hắn vừa mới phóng túng vô độ, hắn châm thuốc, hút hai hơi, sau đó đưa đến bên miệng Đào Tử Kiệt.

Nicotin tràn ngập lồng ngực khiến cho cảm giác sắp sụp đổ của Đào Tử Kiệt được an ủi chút ít.

“Mau mở còng tay ra, lão tử mệt rồi, không còn sức để điên cùng anh nữa đâu…”  Giọng cậu khàn đặc có chút khó nghe.

Diệp Sở Sinh nhíu mày, nhả khói lên khuôn mặt chật vật của cậu: “Bảo bối, một khi trò chơi đã bắt đầu, khi nào thì kết thúc hay kết thúc thế nào đều là do tôi quyết định.”

Đào Tử Kiệt trừng mắt, cậu đã chịu đựng cái kiểu tự cho mình là đúng của hắn đủ lắm rồi.

Diệp Sở Sinh không nhìn đến ánh mắt hung ác của cậu, hắn kéo Đào Tử Kiệt vào trong phòng, đẩy cậu ngã xuống đất, tiếp đó lấy thuốc mỡ đặc hiệu cưỡng ép chen vào cửa huyệt phía sau. Chờ dược hiệu phát tác, sau đó lạnh lùng nhìn cậu lăn lộn trên đất, giãy dụa khó khăn.

”Bảo bối, nơi đó của cậu quá chặt, vì nghĩ cho tính phúc của chúng ta sau này nên cậu cố gắng nhẫn nại đi.”

Hắn tìm một cây gậy mát xa cỡ vừa, vứt trên mặt đất sau đó đóng cửa bỏ đi.

Đào Tử Kiệt phẫn nộ kêu gào, cậu biết nhất định Diệp Sở Sinh đang theo dõi mình qua camera, chờ xem cậu diễn trò hề. Cậu hung hăng cắn chặt cánh tay mình, dùng đầu đập vào tường, ý muốn lợi dụng sự đau đớn để quên đi dục hỏa trong cơ thể nhưng vô dụng, cho dù cậu cố gây sức ép cho chính mình, cả người đầy máu thì cũng không thể dập tắt được dục vọng điên cuồng. Cho đến khi ý thức của cậu hoàn toàn thanh tỉnh thì tất cả đã xong, cậu quỳ rạp trên mặt đất tư thế vô cùng khuất nhục, gậy mát xa rung rung trên đất, trước mắt là một vũng màu trắng đục chứng cứ không thể chối cãi.

Lần thứ hai Diệp Sở Sinh đại giá quang lâm là đã qua 48 giờ. Hắn bước vào cửa liền kéo tóc Đào Tử Kiệt, không cho cậu chống lại mệnh lệnh: “Cười thử xem.”

Đào Tử Kiệt yên lặng thật lâu, sau đó mới đưa mắt lên nhìn hắn khóe miệng cố gắng cong lên.

Nụ cười này rất miễn cưỡng, không có thành ý dù chỉ một chút, khóe mắt cũng không cong xuống, so với nụ cười cậu cười với người khác đêm hôm đó còn kém xa. Cho nên Diệp Sở Sinh quyết định tăng thêm hình phạt, hắn để cậu ở trong phòng rồi khóa cửa lại không thèm quan tâm.

Vòi nước trong phòng có thể giải quyết cơn khát của cậu nhưng không thể giải quyết cơn đói. Đào tử Kiệt cuộn tròn người trên sàn nhà, vô tri vô giác, hai tay bị trói ngược lại rất đau nhưng không đau bằng dạ dày. Vào thời điểm ý thức trở nên mơ hồ cũng là lúc tâm lý yếu ớt nhất, cậu vùi đầu vào đầu gối, cắn chặt răng, không để cho tiếng nghẹn ngào rỉ ra môi.

Thậm chí cậu bắt đầu sinh ra ảo giác, đầu tiên là tiếng Đào Tử An gọi anh, tiếp đó là tiếng cười độc ác của Diệp Sở Sinh, sự yếu ớt cùng cô độc cực độ giống như một lưỡi cưa cứa vào trái tim Đào Tử Kiệt.

Lúc Mạc Bắc gọi điện thoại tới là khi Diệp Sở Sinh đã ba ngày liên tiếp không đến công ty.

Hắn nhẫn nại ngồi nghe báo cáo, yên lặng ngồi uống không biết bao nhiêu ly cà phê, mắt đỏ ngầu nhìn màn hình máy tính chăm chú không rời. Đến cuối cùng không nhịn được hỏi: “Mạc Bắc, nếu một người quật cường đến mức thấy quan tài cũng không rơi lệ thì làm thế nào mới khống chế được người đó?”

“Lão đại, dụng người phải có lòng khoan dung.”

Một lúc lâu Mạc Bắc mới thở dài nói ra câu này.

Diệp Sở Sinh ôm Đào Tử Kiệt đến bên giường, dùng khăn lông ướt lau sạch vết bẩn và vết máu trên người cậu, sau đó lẳng lặng canh giữ ở bên giường, chờ cậu tỉnh lại.

Đào Tử Kiệt sau khi tỉnh lại, nhếch môi nở nụ cười nói: “A…Hóa ra tôi vẫn chưa chết.”

Diệp Sở Sinh cứng người, đưa một chén cháo cá đến bên miệng cậu: “Cậu sẽ không chết, tôi cũng không để cho cậu chết, A Kiệt, cậu đừng yếu đuối như vậy.”

Mùi thơm của thức ăn tỏa ra cũng không làm cậu cảm thấy cảm kích, Đào Tử Kiệt dồn sức quay mặt đi: “Diệp súc sinh lần sau anh phải tàn nhẫn hơn nữa, cho đến khi nào tôi chết mới thôi.”

Diệp Sở Sinh hạ mí mắt trầm mặc, giữ thìa cháo khư khư bên miệng cậu. Đào Tử Kiệt cũng im lặng, mím chặt môi không lên tiếng.

“Bảo bối, cậu có biết ở trong bệnh viện người ta làm thế nào để cho một người mắc bệnh kén ăn ăn không? Đầu tiên là trói người lại, tiếp theo là đè đầu người đó ra, sau đó đưa ống dẫn vào sâu trong cổ họng, cảm giác rất khó chịu chắc chắn cậu sẽ không thích.”

Đào Tử Kiệt vẫn im lặng không một câu phản bác. Diệp Sở Sinh cố gắng kìm nén trăm mối ngổn ngang trong lòng bỏ chén cháo xuống, lời nói vẫn rất nhẹ nhàng: “Như vậy đi, bây giờ tôi sẽ cử người đến Mỹ, sau này cậu ăn bao nhiêu, em trai cậu sẽ ăn bấy nhiêu.”

Đào Tử Kiệt nhắm mắt, khó khăn chống người nhổm dậy lấy bát cháo để trên tủ đầu giường, Diệp Sở Sinh muốn giúp liền bị cậu đẩy ra. Cậu dùng ánh mắt thâm trầm khinh thường nhìn Diệp Sở Sinh, sau đó đưa chén cháo lên miệng ăn từng chút từng chút một.

Bởi vì cháo vẫn còn rất nóng nên khi nuốt xuống Đào Tử Kiệt cảm thấy như mình vừa nuốt phải axit sunfuaric, toàn bộ dạ dày đều như bị thiêu đốt. Cậu buông bát muốn chịu đựng thêm một chút nữa nhưng không được, cả người co quắp phun miếng cháo vừa ăn ra ngoài.

Diệp Sở Sinh hoảng sợ, nhìn cậu nằm ở bên mép giường nôn mửa không ngừng không kịp phản ứng.

“A Kiệt, cậu không sao chứ?” Diệp Sở Sinh vỗ nhẹ lưng của cậu nói.

Đào Tử Kiệt không trả lời được, lại cúi xuống đất nôn mửa, cảm tưởng như cả ruột gan cậu cũng muốn nôn ra ngoài, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Thời điểm chạng vạng tối, chân trời ráng đỏ đến mức chói mắt. Diệp Sở Sinh đứng ở hành lang ngoài lan can, nghĩ muốn hút thuốc, hắn đưa tay lục tìm trong túi quần, ngẩng đầu nhìn thấy biển cẩm hút thuốc của bệnh viện lại rút tay ra. Sau khi chuẩn đoán bác sĩ đưa ra kết luận Đào Tử Kiệt bị viêm loét dạ dày do thói quen ăn uống không đúng giờ gây nên. Trước mắt cậu không thể ăn cơm, ăn cái gì sẽ nôn ra cái đó, chỉ có thể uống sữa dinh dưỡng.

“Diệp tiên sinh, bệnh nhân đã tỉnh lại.” Y tá đi tới nói.

Diệp Sở Sinh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng bệnh, hắn đưa tay kéo người nằm trên giường vào lòng: “Bảo bối, xin lỗi cậu.”

Nhưng sự dũng cảm nhận sai của hắn lại đổi lấy sự giễu cợt của Đào Tử Kiệt: “Được rồi, đừng giả vờ giả vịt ra vẻ ta đây, tra tấn tôi rồi lại đến đây nói lời xin lỗi, đúng là khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm.”

“Bảo bối, tôi nói lời xin lỗi này không phải vì tôi đã tra tấn cậu.” Diệp Sở Sinh nâng lên khuôn mặt gầy yếu của cậu, nghiêm túc nói: “Bởi vì tôi đã sao nhãng làm cho cậu đói bụng.”

Đào Tử Kiệt cảm thấy người bị bệnh không phải là mình mà là người đàn ông này, bệnh của hắn đã đến giai đoạn mãn tính không thuốc nào cứu chữa được.

Diệp Sở Sinh ôm cậu, lấy tay xoa bụng cậu: “Cố gắng chịu thêm hai ngày nữa, bác sĩ nói chờ dạ dày của cậu ổn định là có thể ăn cơm rồi.”

“Anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”

Ánh mắt Diệp Sở Sinh buồn bã, hắn khẽ hôn trán của cậu rồi yên lặng rời đi.

Thời gian nằm trong bệnh viện thật nhàm chán, trong phòng bệnh có camera theo dõi, ngoài cửa có người trông coi, Đào Tử Kiệt làm cách nào cũng không ra ngoài được.

Cho nên khi Mạc Bắc đến, cậu cũng không nổi cáu đuổi người đi chỉ tựa người vào gối ngồi nghe hắn lảm nhảm. Những điều mà Mạc Bắc nói đều không liên quan đến bệnh tình của cậu, toàn là mấy chuyện tai tiếng của minh tinh nào đó, hay là tỷ giá thị trường chứng khoán, hoặc là chuyện Ý chọn lựa tổng thống.

“Tôi mệt rồi.” Đào Tử Kiệt nhắm mắt hạ lệnh tiễn khách.

Mạc Bắc biết ý đứng dậy, đưa mắt, kéo tay cậu: “Tôi về trước đây, cậu nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”

Sau khi Mạc Bắc rời đi, Đào Tử Kiệt cũng không ngủ, có một vấn đề cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu.

——Tầng ba phòng số sáu.

Mạc Bắc trước lúc đi đã dùng ngón tay vẽ chữ này vào lòng bàn tay cậu.

Diệp Sở Sinh tới đón Đào Tử Kiệt xuất viện, sau khi lên xe hắn không đi về phía biệt thự mà đi tới cửa hàng bách hóa giữa phố.

“Anh muốn làm gì ở đây?”

Diệp Sở Sinh cười cười, ép buộc kéo cậu xuống xe: “Em trai của cậu sắp trở về Hồng Kông, cậu không muốn mua vài thứ để chào đón cậu ta sao?”

Đào Tử Kiệt kích động hất tay hắn ra, hung tợn nói: ” Diệp súc sinh! Rốt cuộc anh muốn thế nào! Tôi đã nghe lời anh như vậy rồi, con mẹ nó anh còn muốn làm gì với em trai tôi nữa!”

“Là em trai của cậu gọi điện nói muốn trở về, cậu ta nói trường học cho nghỉ đông nên muốn về Hồng Kông ăn tết cùng cậu.” Diệp Sở Sinh nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt lạnh lùng, sau đó lại cười: “A Kiệt là một người anh trai tốt nên tôi sẽ mời cậu ta tới nhà của chúng ta ở tạm, để cho anh em cậu được đoàn tụ, như vậy cậu thấy có được không?”

Bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười của hắn làm cho Đào Tử Kiệt lạnh người rùng mình một cái.