Cấm Lửa

Chương 12




“Đây gọi là không có quy củ không thành quy tắc, hôm nay cậu đến đây, cho dù là với thân phận gì Cửu thúc ta cũng nói trước một tiếng đắc tội, người trẻ tuổi khó tránh khỏi xúc động, nhưng lão gia đã có quy định…”

Đào Tử Kiệt cởi trần quỳ gối trước hình đường, mất kiên nhẫn ngắt lời: “Bớt nói nhảm, mau ra tay đi.”

Dễ dàng nhìn ra được, Cửu thúc này ở trong bang phái là người có địa vị, vậy mà lần này cậu dám đụng tới lão khiến cho mọi người trợn mắt nhìn nhau. Cửu thúc lắc đầu, xua tay, ý bảo có thể dùng hình.

Có người lấy một bó hương dùng để bái thần đặt vào trên chậu than đốt lên, một làn khói trắng khiến người ta gay mũi lập tức tràn ra. Nam nhân lúc trước bị Đào Tử Kiệt đánh nhận lấy bó hương, phủi tàn hương xuống, tiếp đó hắn đâm thẳng vào lưng của Đào Tử Kiệt.

“Khoan đã.” Diệp Sở Sinh vẫn nghiêm mặt xem hình bỗng lên tiếng.

“Thiếu gia, cậu ta cho dù là người của cậu, nhưng còn có quy củ…” Cửu thúc nói.

“Ta có nói sẽ bênh vực cho cậu ấy sao?” Diệp Sở Sinh liếc cậu một cái, lạnh lùng nói: “Không được làm hỏng đồ chơi của ta, đổi trượng hình đi, năm mươi trượng, ta sẽ tự mình động thủ.”

Cửu thúc hơi chần chừ, không lên tiếng.

“Sao thế? Sợ ta hạ thủ lưu tình?”

Cửu thúc liên tục xua tay: “Không, không, chẳng qua là hình phạt đánh năm mươi trượng thật sự quá nặng, làm không tốt sẽ…”

“Dù cậu ta có bị tàn phế cũng là đáng đời.” Diệp Sở Sinh nói xong, quay sang nam nhân mặt sưng vù như mặt heo hỏi: “Ta xử lý như vậy có ý kiến gì không?”

Nam nhân lập tức gật đầu lia lịa như trống lắc.

Đào Tử Kiệt quỳ trên sàn nhà, mắt nhìn thẳng, thân thể có chút cứng ngắc, mỗi một khối bắp thịt đều bị buộc chặt làm cho đường nét trên lưng nhìn qua lại càng đều đặn lưu loát. Diệp Sở Sinh cầm theo cây trường côn nặng nề đến gần, mỗi khi tâm tư dao động hắn có thói quen hạ mí mắt xuống, che dấu đi ưu tư trong mắt.

Vung tay, hạ côn trượng xuống hung hăng đánh vào vị trí sống lưng.

Đào Tử Kiệt chấn động, cảm giác đau đớn từ khớp xương phía sau lưng chậm rãi truyền đến, thấm vào lục phủ ngũ tạng. Đào Tử Kiệt cắn chặt răng, cậu biết rằng đây mới chỉ là bắt đầu, xương sống phía sau không ngừng bị đánh, đau đớn khổ sở dần dần chồng chất.

Diệp Sở Sinh thật không lưu tình, mỗi lần xuống tay đều có thể nghe thấy tiếng gậy đánh vào người, âm thanh trầm đục.

Trượng thứ mười, da thịt phía sau lưng của Đào Tử Kiệt đã thâm tím. Trượng thứ mười bảy, bàn tay cậu để trên mặt đất chống đỡ cơ thể, chịu đựng trọng kích từ phía sau. Trượng thứ hai mươi lăm hạ xuống thì Đào Tử Kiệt đã đau đến mức cả người đầy mồ hôi.

Diệp Sở Sinh thả chậm tốc độ hành hình, nới lỏng cổ áo, xắn tay áo lên.

Ánh sáng đèn huỳnh quang chiếu xuống lóa mắt, cơ thể màu mật ong của Đào Tử Kiệt mồ hôi chảy xuống bóng mượt, mồ hôi làm ướt nhẹp thái dương dọc theo hình dáng khuôn mặt chảy xuống cằm, rồi nhỏ giọt xuống sàn nhà. Từng giọt mồ hôi rơi xuống giống như nhỏ vào trong trái tim Diệp Sở Sinh, tạo nên gợn sóng.

Trượng hình thứ ba mươi năm, khóe miệng Đào Tử Kiệt trào ra một chút máu, nhưng phần lớn đều bị cậu nuốt ngược trở vào, lưng vẫn ưỡn thẳng, đầu gối chưa từng di chuyển quá phân nào.

Diệp Sở Sinh ngửa đầu, hít một hơi thật sau, cố gắng áp chế xao động khó nhịn trong cơ thể. Hắn cũng không thể nói rõ đây là tư vị gì, Đào tử Kiệt càng quật cường cứng rắn, lại càng khiêu khích thần kinh của hắn, làm dục vọng làm nhục của hắn càng hung hăng.

Cho nên hiện tại hắn không thể làm chủ được chính mình nữa, hắn điên cuồng đánh xuống mười lăm côn trượng còn lại.

Hai vai Đào Tử Kiệt run rẩy, khả năng chống cự đã đến cực hạn, khung cảnh trước mắt biến thành một màu đen, nhưng với ý chí ngoan cường cậu vẫn không chịu ngã xuống.

Đứng nhìn người nhận hình phạt, trong lòng Cửu thúc cảm thấy vô cùng buồn bực. Diệp Sở Sinh và Đào Tử Kiệt rốt cuộc có quan hệ gì, tình nhân, bạn bè, thuộc hạ, đồ chơi cùng độc chiếm, dường như cái nào cũng đúng, nhưng cái nào cũng không đủ thỏa đáng.

“Ra ngoài.” Diệp Sở Sinh buông tay, âm thanh côn trượng rơi xuống.

Trong hình đường vắng vẻ, Đào Tử Kiệt thở hổn hển, hai tai ù đi.

Cậu chỉ muốn quên đi đau đớn, gom góp chút khí lực, đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái đi ra khỏi nơi này, lại không biết rằng từng tiếng thở của mình sẽ thúc đẩy hưng phấn của người nào đó.

Diệp Sở Sinh dùng tay phải nhẹ nhàng xoa bóp an ủi vết thương trên sống lưng của cậu, những đau đớn ở nơi này đã lắng đọng lại thành từng mảng xanh đen, lỗ chân lông thấm ra từng giọt mồ hôi nhỏ, bốc lên nhiệt khí thống khổ.

“A Kiệt…” Thanh âm của Diệp Sở Sinh đã khàn khàn, đầu ngón tay quanh quẩn sau lưng cậu: “Có phải rất đau đúng không? Có phải đau đến mức chỉ muốn chặt đứt xương cốt của mình thật nhanh không, muốn rơi lệ đúng chứ?”

Hắn đưa ngón tay nặng nề đè xuống, điểm rơi tinh chuẩn, ở giữa xương sống. Đào Tử Kiệt cắn môi, cúi đầu nức nở.

“Được rồi, cứ khóc đi, ở trước mặt tôi cậu không cần phải kiềm chế, nước mắt của cậu chỉ có tôi mới được nhìn thấy.”

Đào Tử Kiệt lắc đầu, cố gắng duy trì chút thanh tỉnh còn lại, chậm rãi thu tay về, lưng thẳng tắp, một động tác vô cùng đơn giản cũng làm cho vết thương trên lưng đau đớn kịch liệt.

Cậu ngửa đầu, ánh mắt vô hồn nhìn lên trần nhà.

Thiếu một chút nữa, chỉ thiếu một chút thôi cậu sẽ có đầy đủ khí lực để đứng lên.

Diệp Sở Sinh đúng lúc này đi tới, lồng ngực dán vào tấm lưng thấm đẫm mồ hôi của cậu, hắn vuốt ve yết hầu của cậu, hơi thở nóng rát tràn đầy dục vọng: “Tôi đã nói rồi, cũng đã giải thích cho cậu, bởi vì chúng ta căn bản đều là cùng một loại…con mồi nếu chống cự sẽ chỉ làm dã thú điên cuồng hơn thôi.”

Hắn đè xuống, tùy tiện bẻ gãy sự ngang bướng của Đào Tử Kiệt: “Bảo bối, đừng trách tôi, đều tại cậu không ngoan, hết lần này đến lần khác câu dẫn tôi, khiến cho tôi đến cuối cùng không nhịn nổi nữa…”

Diệp Sở Sinh cởi bỏ những vật cản dư thừa, Đào Tử Kiệt ý thức được nguy hiểm kề cận, bám lấy sàn nhà bò về phía trước, một phát bị hắn lôi trở lại, gắt gao giữ chặt eo, mạnh mẽ xâm nhập.

Không có âu yếm, không có khuếch trương, tách đôi mông tròn trịa, từ cửa huyệt đang đóng chặt một lần lại một lần thô bạo đâm vào, đỉnh thẳng vào sâu bên trong.

Máu tươi từ chỗ hai người giao hợp chảy ra, Diệp Sở Sinh cúi đầu, gặm cắn cổ Đào Tử Kiệt.

Thiên tính của dã thú là cướp đoạt, là cưỡng chiếm, xé rách cậu, xuyên vào cậu, ở nơi mềm mại nhất trong cơ thể cậu mà vận động. Dã thú không có sự đồng cảm, lại càng không có sự thương hại vờ vĩnh, đem cậu gắt gao chế trụ lại, đem hông của cậu gần như bẻ thành hai đoạn, rong ruổi luật động, ở trong nỗi thống khổ của cậu mà hưởng thụ khoái cảm vô thượng.

Mang danh tiếng của dã thú, cắn nuốt cậu, không lưu lại dù chỉ là một chút.

Mạc Bắc đang cùng Chu Công mải mê đánh cờ, bị tiếng chuông điện thoại triệu hồn.

Hắn đần độn lái xe chạy tới biệt thự, chứng kiến tình cảnh trước mặt, giật mình, nhất thời thanh tỉnh.

“Lão đại, anh đã làm gì khiến cho chỗ này không khác gì phòng đẻ thế?”

Diệp Sở Sinh nhìn vào chiếc giường lớn bị nhuộm đỏ, mây đen kéo tới: “Bớt nói nhảm đi, mau tới xem xem tại sao lại không cầm được máu.”

Mạc Bắc sau khi xốc chăn lên nhìn qua, kinh hô một tiếng. Đào Tử Kiệt nằm bệt ở trên giường, tình trạng vô cùng thê thảm, cả lưng đều sưng phồng lên, bởi vì dưới da bị xuất huyết hiện ra màu sắc khiến người ta sợ hãi, hạ thể lại huyết nhục mơ hồ, thực sự là vô cùng thê thảm.

Đào Tử Kiệt sau khi tỉnh lại mở mắt ra, nhìn thấy Diệp Sở Sinh gần trong gang tấc, giật mình, một lúc lâu mới chậm rãi nhớ lại việc phát sinh trên người mình. Cậu thử động đậy, xương cốt cả người đều muốn tan ra, đau tới thấu tâm. Diệp Sở Sinh đang ghé vào bên giường ngủ cũng tỉnh dậy, biểu cảm ôn nhu, nâng mặt cậu sát lại gần hắn, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.

Một nụ hôn đơn thuần không nhiễm dục.

“Nước…” Đào Tử Kiệt giọng nói khàn khàn.

Diệp Sở Sinh lấy một ly nước ấm tới, dùng miệng đút cho cậu uống, Đào Tử Kiệt cứng người, mặt không đổi sắc tiếp nhận nước Diệp Sở Sinh đưa tới.

Cậu cứ như vậy uống hết nửa ly nước, cậu lại phun ra một câu: “Cút!”

Diệp lão đại giật giật khóe miệng không nói tiếng nào, kéo mền lên cho cậu, lặng lẽ ra ngoài, tính tình tốt đến mức không tưởng tượng nổi.

Đến phiên Mạc Bắc ra trận, hòa nhã nói: “Lão đại lần này đúng là có chút quá đáng, nhưng cậu cũng đừng nổi giận, trước mắt hãy dưỡng thương cho thật tốt, cơ thể tốt lên mới có thể tính sổ với hắn.”

Đào Tử Kiệt nằm trên gối ném cho hắn một cái liếc mắt xem thường: “Lão tử không tức giận.”

Mạc Bắc không thể tưởng tượng nổi lưỡi líu lại: “Không phải chứ? Chẳng lẽ tính cách của cậu thay đổi rồi sao?”

Đào Tử Kiệt nhắm mắt lại, cười lạnh một tiếng.

Sớm muộn gì cũng bị thao, vào thời điểm rơi vào trong tay Diệp Sở Sinh, Đào Tử Kiệt đã sớm giác ngộ điều này, chỉ là không nghĩ rằng hắn lại ác như vậy, thừa dịp mình chỉ còn lại nửa cái mạng mà động thủ.

Diệp Sở Sinh tuy ngoài miệng không nói nhưng cũng biết mình quả thực đã quá phận, không còn cách nào khác, ai bảo hắn lúc ấy t*ng trùng lên đến tận não không khống chế được, được hưởng thụ một phen sau đó liền phải dọn dẹp cục diện rối rắm do chính mình gây ra. Vì vậy bưng trà rót nước, kề cận bên người mớm thuốc, tất cả đều tự tay làm một cách chu đáo tỉ mỉ.

Đào Tử Kiệt khó khăn lắm mới được làm đại gia một lần, nên mỗi lần nổi giận đều tuyệt đối nghiêm túc: “Diệp súc sinh! Lão tử bị bạo chứ không phải đang nghén! Mấy thứ canh gà thuốc Mỹ gì đó để lại cho người vợ đoản mệnh của anh uống đi!”

Diệp Sở Sinh chớp chớp mắt: “Nhưng dạo này cậu chỉ có thể ăn thức ăn lỏng thôi…tốt xấu gì cũng nên uống một chút.”

Hắn đem thìa đưa đến bên miệng cậu, Đào Tử Kiệt dứt khoát mím chặt môi, không chịu thỏa hiệp.

Giằng co một lúc lâu, Diệp Sở Sinh thở dài, chịu thua: “Bảo bối, chúng ta thương lượng một chút được không? Nếu cậu chịu uống hết tôi sẽ đáp ứng một yêu cầu của cậu.”

Đào Tử Kiệt nằm trên giường đã ba ngày, vô cùng nhàm chán, nghe Diệp Sở Sinh nói vậy liền bỏ luôn sĩ diện nói: “Lão tử muốn xem anh tự thủ dâm.”

Diệp Sở Sinh ngẩn người, mỉm cười: “Chỉ cần như vậy thôi sao?”

“Cởi hết quần áo ra, phải thực hiện giống với mấy bộ phim người lớn!” Đào Tử Kiệt oán hận nói thêm một câu.

Vị tổ tông này thực sự là khó hầu hạ mà, Diệp Sở Sinh nghiêng người về phía sau, pa-lăng dưới ghế chuyển động kéo ra một khoảng cách với giường không gần cũng không xa. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi bằng vải bông, quần âu rộng thùng thình, chân đi dép lê, nên việc cởi đồ cũng nhanh gọn.

Diệp Sở Sinh dùng ngón tay thon dài mở từng cúc áo lộ ra xương quai xanh cùng phía trước ngực, ánh mắt câu dẫn nhìn cậu nói: “Chân nhân khó thấy được, A Kiệt, cậu phải nhìn cho kỹ vào, ngàn vạn lần đừng chớp mắt.”

“Bớt lải nhải đi, bắt đầu nhanh lên.”

Thực tế đã chứng minh Diệp súc sinh quả thật có tư chất đóng phim người lớn trời phú, hắn chậm rãi cởi bỏ cúc áo của mình, áo sơ mi rộng mở để lộ ra lồng ngực gầy gò cùng múi bụng căng chặt. Một tay hắn cởi quần, một tay vuốt ve thân mình, dọc từ môi đến cái cổ dài cùng xương quai xanh tinh tế tạo thành một đường cong dâm mỹ.

Có lẽ chỉ là ảo giác, nhiệt độ trong phòng đang dần tăng lên

Diệp Sở Sinh dùng ngón tay vạch quần lót xuống, để lộ ra cặp chân dài để cho cậu thưởng thức. Đây là lần đầu tiên Đào Tử Kiệt nhìn thấy hắn lõa thể, không có lấy một chút thịt dư thừa nào,  cơ thể gầy mà rắn chắc, làn da màu đồng cổ, vết thương từng đường nông sâu không đồng đều, làm cho cậu có thể cảm nhận rõ ràng về người đàn ông cao cao tại thượng kia.

Hai tay Diệp Sở Sinh ở trên người mình chạy loạn, xoa nắn vùng ngực mẫn cảm, khoái ý dần dần nổi lên, đầu ngón tay lướt xuống hạ thân đang bừng bừng khí thế, không hề gấp gáp vỗ về chỉ chậm rãi miêu tả hình dạng ngạo nghễ của của cự vật. Tầm mắt hắn chưa từng rời khỏi Đào Tử Kiệt, trong ánh mắt sâu thẳm phảng phất rất nhiều chuyện cũ, khiến cho người ta cam tâm tình nguyện chìm đắm trong đó.