Cảm Lạnh Mùa Hè

Chương 10: Là ai không phá vỡ được lời nguyền 1




Khi anh nói lời từ biệt, anh đã khiến tôi chỉ còn lại cô đơn và cô độc, vậy mà lại có một người con trai khác nói với tôi rằng anh rất tốt. Anh ấy bắt đầu mang đến cho tôi những niềm vui và hạnh phúc vô bờ. Hóa ra, thật sự không có lời nguyện ước ngàn đời.

Tôi và Lăng Sở đã trở nên thân thuộc hơn, kỳ thực, anh ấy thực sự là một người đáng quý. Bởi anh ấy có nhiều ưu điểm đến mức tôi không thể nhớ hết.

Cuối tuần đó, Lăng Sở gọi điện đến hẹn gặp tôi, tôi nhanh chóng nhận lời, sau đó gọi cho Mỹ Tuệ định hẹn cô ấy đi cùng. Nha đầu này gần đây không biết đang bận những gì mà bặt vô âm tín.

Chính giờ sáng ngày thứ Bảy, tôi ngồi trong xe của Lăng Sở vừa nghe bài hát Có ai nói với em của Trần Sở Sinh vừa đợi Mỹ Tuệ. Bài hát rất bi thương, đột nhiên tôi cảm thấy tâm trạng của mình vô cùng rối loạn.

Có ai nói với em, anh rất yêu em, có ai đã từng khóc thầm với em trong nhật ký, có ai từng nói với em, anh rất để ý, để ý khoảng cách với thành phố này...

Tôi nghe đi nghe lại, lệ dâng đầy trong mất. Sau khi tôi và tên khốn Y Dương chia tay đến nay, tôi không còn yếu đuối như trước đây nữa. Tôi đã từng nghĩ rằng, cả đời này tôi sẽ không rơi nước mắt vì tên xấu xa Y Dương đó nữa.

Đến cửa siêu thị, tôi tưởng mình bị hoa mắt. Mỹ Tuệ đang tay trong tay, cười cười nói nói với một anh chàng đi từ trong ra. Thế kỷ hai mươi mốt rồi nên suy nghĩ của mọi người cũng khác, nam nữ dắt tay nhau đã là chuyện bình thường, không còn quan niệm nam nữ phải thụ thụ bất thân như trước đây nữa. Tôi đưa tay lau đôi mắt bóng loáng nước, trợn mắt lên nhìn kỹ lại mới dám tin mình thực sự không nhìn nhầm.

“Mỹ Tuệ, sao tớ chưa từng nghe cậu nói cậu còn có em trai nhỉ?” Không đợi cô ấy đến gần, tôi đã không nhịn nổi tò mò mà mở miệng hỏi. Anh chàng đi cùng đó thật sự nhìn rất giống em trai cô ấy, cao cao gầy gầy, dáng vẻ rất thanh tú. Có lẽ là một cậu chàng 9x.

“Chị cả, nhìn thế nào mà thành tôi dắt em trai hả?” Nói xong, Mỹ Tuệ đưa tay quay khuôn mặt trắng nõn của anh chàng đó lại, thơm một cái. Tôi ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm, cứ đứng ngây ra nhìn, suýt chút nữa thì ngất. Nếu không phải là tôi đã kịp thời ngồi xuống thì có lẽ cũng “game over” thật rồi.

Tôi dùng hai tay bịt mắt, sau đó cười một cách không hề khách sáo với Mỹ Tuệ: “Thôi ngay đi Mỹ Tuệ, mặt cậu dày như thế này từ bao giờ vậy? Ở nơi công cộng thế này, cậu cũng nên chú ý đừng làm ảnh hưởng đến những người xung quanh chứ. Tớ còn đang là trẻ vị thành niên đấy.”

Mỹ Tuệ quay qua cốc đầu tôi hai cái cảnh cáo rồi lại quay về phía anh chàng đó nói: “Miệng lưỡi cô ấy vẫn ghê gớm thế, đừng nghe cô ấy lảm nhảm.”

Tôi nhặt lấy hai viên kẹo cao su để ở phía sau xe, nhanh chóng bóc vỏ cho vào mồm, nói: “Hừm, hình như tớ đã nhìn nhận nhầm anh ấy, sau này chắc sẽ phải thân thiết, trước tiên ăn kẹo cao su cái đã, tránh “thối mồm”.”

Trong xe mọi người đều cười vui vẻ. Tôi rõ ràng cảm thấy anh chàng có tên Trần Phi Hoàn đó đỏ mặt. Có lẽ trò đùa của chúng tôi với anh ta không thích hợp chăng?

“Y Thần, cậu cũng không phải nên từ giã cuộc đời độc thân đi hay sao? Còn định tưởng niệm mối tình đầu đã chết đó đến bao giờ nữa?” Mỹ Tuệ nũng nịu níu lấy cánh tay Trần Phi Hoàn, cười tràn đầy hạnh phúc.

Nhớ tới trước đây, Y Dương cũng từng dắt tay tôi như thế, Mỹ Tuệ lúc đó còn thèm đến nhỏ nước miếng, nhưng hiện tại không giống trước đây, giờ thì vật đổi sao dời rồi. Tôi ra sức lấy tay vỗ vỗ vào đầu, lặp lại một lần nữa: “Tớ có bạn trai rồi, bạn trai tớ là Y Dương.”

“Gớm!” Mỹ Tuệ không thèm đếm xỉa đến câu nói của tôi.

Có lẽ hiện nay cả thế giới này đều biết Hứa Y Thần đã có bạn trai, người bạn trai ấy tên gọi là Y Dương, không phải sao?

Tôi cảm thấy đi tìm một người bạn trai vào lúc này là một việc vô cùng vô bổ, nhưng cũng không biết vì sao mình lại cảm thấy nó vô vị như vậy. Tôi thích một mình mỗi ngày, tự do tự tại, khoan khoái vui vẻ.

Theo cảm nhận của tôi, vốn dĩ Mỹ Tuệ định tìm một người đàn ông trưởng thành làm chỗ dựa, nào ngờ người tính không bằng trời tính. Cái anh chàng gọi là Trần Phi Hoàn ấy nhỏ hơn Mỹ Tuệ bốn tuổi, hiện đang là biên tập viên học việc của một tòa soạn báo. Trên đường đi cậu ta rất kiệm lời, tôi càng thấy là cậu ta không hợp với Mỹ Tuệ. Lúc này tôi cũng không thể nào hiểu được vì lý do gì mà một tháng qua Mỹ Tuệ lại chọn cái hũ nút [1] này làm bạn trai. Trong chuyện tình cảm đúng là không ai khuyên được ai.

[1] Ý chỉ một người rất ít nói.

Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đến khu vui chơi. Bước vào đến cửa tôi mới phát hiện rất lâu rồi tôi không tới địa điểm quen thuộc này. Đúng thế, là từ khi Y Dương rời đi.

m thanh ồn áo phía trong khu vui chơi khiến tai tôi ù hết cả lên, ánh đèn nhấp nháy ở máy ảnh Audition khiến tôi thấy mờ cả mắt. Tôi bước lên máy, lắc lư theo từng bước nhảy. Trong khu vui chơi lúc này, có lẽ tôi là “đứa trẻ” lớn tuổi nhất. Tuy tuổi không còn nhỏ nữa nhưng trong lòng tôi lại có một phần trẻ con mãi mãi không biến mất. Nhớ lúc Y Dương còn ở đây, hai chúng tôi đã từng nhảy đến một trăm hai mươi nhịp một phút, vậy mà giờ đây chỉ còn lại mình tôi đơn độc chiến đấu.

Vị trí bạn nhảy nam còn bỏ trống, tôi gọi Lăng Sở lên nhảy cùng nhưng anh ấy xua tay từ chối, sau đó ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh xem tôi nhảy. Mỹ Tuệ là đồ phản bội, cũng không biết đã cùng cậu chàng kia biến đi đâu mất rồi.

Bản chất của Lăng Sở và Y Dương không giống nhau. Y Dương là mẫu người thực tế, vì sự nghiệp sẵn sàng vứt bỏ tôi, vứt bỏ cái gọi là tình yêu. Hoặc có thể anh ta vốn không cho rằng giữa chúng tôi tồn tại một tình yêu. Đúng thế, tên súc sinh đó làm sao có thể hiểu được tình yêu. Anh ta chỉ hiểu cái gì gọi là tiền bạc và lợi ích. Đột nhiên tôi tưởng tượng Y Dương trở thành một con quái thú vô cùng độc ác, giống như siêu nhân bóng đêm trong phim hoạt hình Ultraman, cho dù có bị đày xuống mười tám tầng địa ngục thì cũng chẳng ai thương tiếc.

Còn Lăng Sở lại là mẫu quan tử làm ơn không cần báo đáp, quan tử và tiểu nhân làm sao có thể so sánh với nhau được.

Suy ngẫm hồi lâu tôi mới phát hiện ra, mình mắng Y Dương như vậy chẳng qua cũng là vì nhớ anh ta quá mà thôi.

Nhảy mãi nhảy mãi, đột nhiên không còn hứng thú, những tiếng vù vù bên trong phòng game khiến đầu tôi cũng ù ù như bị “chấn động não”. Tôi lấy tay nhón lấy hơn hai mươi tệ trong ví, Lăng Sở cùng đi với tôi.

Đến cửa thang máy, tôi lại một lần nữa nhìn về phía cái máy gắp thú bông đó, bên trong chỉ còn lại mấy con thú nhồi bông đã bị gắp đi gắp lại đến nhàu nát. Tay tôi rịn mồ hôi, nhơm nhớp, tôi nhét hai tệ vào máy, máy bắt đầu đếm ngược thời gian chơi. Lúc còn yêu Y Dương, chúng tôi chưa từng gắp được con thú bông nào, bởi vì cái máy này giống như tay chân của đám thương gia, rất nghe lời ông chủ, rõ ràng là gắp trúng rồi, thế mà lúc kéo lên lại bị rơi. Tôi không đến mức gào khóc ầm ĩ vì không gắp được nhưng cứ đứng đó nhìn không nỡ bỏ đi. Y Dương thấy thế bèn chạy đến quầy thu ngân, muốn mua một con thú bông ở đó nhưng cô nhân viên thu ngân đã từ chối, nói rằng chỗ thú bông đó, trả giá cao thế nào cũng không bán.

Sau đó Y Dương bắt đầu dỗ dành tôi, ra đến cửa còn rủ tôi đi ăn kem tươi cao cấp hiệu Häagen – Dazs, cho dù ăn xong sẽ khiến anh ta tiền khô cháy túi. Tôi biết tất cả những cái đó đều có vẻ xa xỉ và chỉ cần Y Dương quay sang mỉm cười với tôi một cái là tôi lập tức quên hết tất cả.

Lúc bỏ tiền lần thứ chín, tôi vẫn không gắp được con thú bông nào. Lăng Sở lấy đồng hai tệ cuối cùng của tôi. Tôi cho rằng anh ấy cũng thích chơi trò này giống tôi, nên tôi quay người một mình đi xuống cầu thang.

Bên ngoài mặt trời hơi chói mắt, bóng cây lay động, trên đường in rõ bóng những người đang qua lại. Tôi đứng dưới chân cầu thang ngắm nhìn dòng người đang đi trên đường, đột nhiên có cảm giác hài lòng.

“Y Thần, xem này.” Nói rồi, Lăng Sở đưa ra trước mặt tôi một con chó bông chẳng đẹp tí nào. Đúng thế, nó thật sự không thể nói là đẹp được, thậm chí còn là con chó bông xấu xí nhất mà tôi từng thấy. Tôi chỉ còn cách làm ra vẻ thích thú đưa tay ra nhận lấy nó, sau đó cố mỉm cười sung sướng.

“Anh làm cách nào mà có được nó?” Tôi rất hiếu kỳ, mở to mất nhìn Lăng Sở chờ đợi. Nói thật, tôi thấy ngưỡng mộ cảm giác gắp được con thú hơn là vui vì có được con chó bông đó.

Lăng Sở chỉ cười hì hì, sau đó vỗ vỗ vai tôi nói: “Cái này, sau này sẽ chỉ cho em.”

Tôi cảm thấy hơi mất hứng, nên cũng không thèm gặng hỏi thêm nữa.

Lăng Sở cao hơn tôi khá nhiều. Tôi chỉ ước gì mình có thể cao đến 1m75, nếu được như vậy, có phải chết tôi cũng không hối tiếc. Nhưng kết quả là chỉ có thể cao đến 1m70 là dừng lại. Giờ đây tôi đã qua tuổi phát triển, xem ra cũng chẳng thể nào cao thêm được nữa.

Tôi kiễng chân, nhét con chó bông không lấy gì làm đẹp đó vào cổ Lăng Sở: “Đi thôi, ông cẩu, chúng ta đi uống cà phê nào.” Lăng Sở bước lên, kéo tay tôi cùng đi khiến tôi thấy tay nhột nhột.

Quan Starbucks và Häagen – Dazs đó cũng không xa khu vui chơi này lắm. Chỉ cần xuống dưới lầu là tới, chúng tôi chạy từ quầy Häagen – Dazs đến chỗ Starbucks.

Bây giờ là gần trưa nên quán đông không đếm xuể, những tấm rèm cửa to được kéo lại gọn gàng, xếp chồng vào nhau, nhìn ra ngoài vô cùng thoáng đãng. Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến chỗ này, khung cảnh xung quanh khiến tôi cảm thấy tò mò. Trước đây Y Dương luôn muốn được đưa tôi đến đây uống cà phê, anh ta nói là vì muốn tôi qua việc nếm vị đắng của cà phê để thêm hiểu đạo lý làm người. Đều là người ở thế kỷ hai mươi mốt rồi, tiêu tiền là để ăn những thứ mình thích, có ai thích tự chuốc khổ vào người đâu.

Tôi chảy nước mắt nói vẫn là Häagen – Dazs ngon hơn, mà tôi cũng chẳng cần ăn Häagen – Dazs, cứ uống trà sữa vỉa hè giá bình dân thôi cũng vui rồi. Cứ như vậy nên tôi chưa một lần nếm qua vị đắng của cà phê.

Sau khi cà phê được mang lên, tôi đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, cảm thấy chát đắng họng, mặt tôi nhăn nhó, dáng vẻ vô cùng khổ sở. Lăng Sở gắp hai viên đường bỏ vào trong tách cà phê của tôi, khuấy một lúc lâu mà tôi vẫn còn thấy rất đắng. Hoặc có lẽ, tôi luôn cho là cà phê mãi mãi không thể ngon như Häagen – Dazs.

Tôi nhìn qua cửa sổ ngắm dòng người đi lại bên ngoài, ai ai cũng hối hả, vội vàng. Vậy tại sao tôi lại không bận như họ, như thế tôi sẽ không thừa thời gian nghĩ về tên khốn Y Dương nữa.

Lăng Sở bày trò nghịch con chó bông đó, hết cho nó ngồi rồi lại cho nó sủa. Tôi thầm nghĩ, may mà nó chỉ là con chó bông, nếu không anh ấy làm thế đã sớm bị nó cắn cho rồi.

Anh ấy dừng tay một lát, uống một ngụm cà phê rồi nói: “Y Thần, em biết không, thực sự em hạnh phúc hơn anh rất nhiều, cho nên em phải thật vui đấy.”

Tôi đang mải ngóng người đi lại ngoài đường, một lúc sau mới nhập tâm được, sau đó buột miệng kêu “ôi” một tiếng.

Đột nhiên tôi cảm thấy không khí có gì khác lạ, tôi quay đầu lại nhìn, phát hiện trong mắt anh ấy dường như đang có một màn sương mù lúc cuối thu, lành lạnh, âm u. Tôi không nhìn ra phía ngoài đường nữa, chỉ nhìn anh ấy, nhìn rất say sưa.

“Ha ha, bố mẹ anh đều không ở đây, anh ra ngoài làm ăn đã hơn ba năm rồi, cũng chưa từng về gặp họ.” Nói đến đây, anh khẽ thở dài, như đang có tâm sự.

Tôi chỉ biết khuấy ly cà phê cho đường sữa tan hết. Anh chàng này, tại sao tự nhiên lại đi nói những điều đó? Anh ấy ngẩng lên nhìn nhìn tôi một chút, rồi lại tiếp tục cúi đầu giãi bày.

Tôi có chút buồn phiền, sao mà giảng giải mãi không chịu dừng vậy? Chuyện của anh ấy thì có liên quan gì tới tôi, cớ gì tôi phải ngồi đây làm thính giả trung thành chứ? Sau khi uống ngụm cà phê, tôi mới phát hiện, hóa ra loại đồ uống này cũng không khó uống như lúc trước.

Thượng Đế nhân từ đã ra tay cứu mạng, lẽ nào tôi không nắm lấy cơ hội. Là Mỹ Tuệ gọi đến, lớn tiếng như ở chỗ không người: “Nha đầu, cậu chết dấp chỗ nào vậy?”

Chết? Chữ này hơi quá rồi đấy. Tôi từ trước đến nay không hề có ý nghĩ coi thường mạng sống, ngay cả tên khốn Y Dương cũng không thể khiến tôi hy sinh bản thân.

“Đang ở Starbucks dưới lầu.” Nói xong, tôi cúp máy ngay.

Nha đầu này cứ như là quỷ hiện hồn, chưa đầy năm phút sau đã xuất hiện với anh chàng hũ nút đó.

“Hai người các cậu cũng thật biết tìm trò tiêu khiển quá nhỉ, quả nhiên là cắt đuôi bọn này. Lẽ nào hai người không ăn năn, hối hận chút nào sao?” Mỹ Tuệ lại bắt đầu một bài giảng đạo cho bạn bè dài lê thê và một khi cô ấy đã nói, tôi không thể không lắng nghe. Anh chàng hũ nút đó đưa khăn giấy cho Mỹ Tuệ lau mồ hôi.

Tôi hừm hừm hai tiếng: “Đúng thật là một đôi trời sinh.”

Mỹ Tuệ vênh váo thách thức nhìn tôi, sau đó làm ra vẻ phụng phịu của một nữ nhi bị ức hiếp cười cười với anh chàng hũ nút đó. Chẳng hiểu nha đầu này thuộc cái thể loại gì nữa, đúng là điển hình của nhóm trọng sắc khinh bạn. Nhớ lại hồi đầu, tôi và Y Dương không khi nào nghĩ cô ấy là người như thế. Đẽo đi gọt lại, tôi còn ngỡ cô ấy vì dấn thân vào tình trường nên bị mê muội đến mức không phân biệt được đúng sai, phải trái nữa.

“Chúng ta đi thôi.” Lăng Sở đề nghị.

“Chúng ta chia tay nhé.” Anh chàng hũ nút cuối cùng đã mở miệng, thật khó tin. Xem chừng cậu ta mới là người sốt ruột, đang muốn mau chóng đi khỏi đây.

Ngoài cửa Starbucks, cái đôi tình nhân đang say đắm trong tình yêu ấy miệng thì làm ra vẻ thân thân thiết thiết nhưng hành động thì đã nhanh chóng bỏ mặc chúng tôi mà đi.

Lăng Sở lấy xe đưa tôi về, đầu tôi có chút mụ mị, đột nhiên cảm thấy buồn ngủ. Có lẽ gần đây nhiều việc nên mệt mỏi khiến tôi bị suy nhược chăng?

Về đến nhà, tôi đưa túi xách cho Lăng Sở, bảo anh ấy muốn ngồi đâu thì ngồi, sau đó đi thẳng vào giường làm một giấc. Phòng khách rất yên tĩnh, chắc là anh ấy cũng chỉ ngốc nghếch ngồi đó nhìn nhìn một cô gái chẳng còn chút nữ tính nào.

Tôi ngủ rất sâu, quên luôn cả việc đang có một vị khách đặc biệt ở trong nhà. Mặc kệ, anh chàng đó cứ tự sinh tự diệt đi.

Có lẽ là vào lúc mặt trời lặn, tôi nghe thấy tiếng kẹt cửa, vừa mở ra đã bị đóng lại. Toàn thân tôi mềm nhũn, cố bò ra khỏi giường, nhưng không ngờ lúc bò dậy, không chống đỡ được nên lại bị ngã từ trên giường xuống.

Lăng Sở hai tay xách hai túi đựng đầy đồ từ phòng khách chạy vào. Nhìn thấy tôi như vậy, anh ấy thở dài một tiếng rồi nói: “Sức khỏe của em như vậy, cả ngày ăn mì ăn liền làm sao được.”

Tôi bối rối đưa tay lên day day tai, sau đó cười hi hi như một cô ngốc.

Từ phòng ngủ bước ra phòng khách tôi đã thấy hoa mắt, toàn bộ phòng khách đã được thu dọn gọn gàng ngăn nắp, khiến tôi cũng phải tự hỏi đây có phải là nhà mình không? Sao mới ngủ có một lát mà nó đã biến thành như thế này?

Lăng Sở mang thẳng hai túi đồ vào phòng bếp, tôi lấy ly nước uống một ngụm rồi nhàn nhã hỏi: “Anh muốn làm người đàn ông nội trợ à?”

Anh ấy vẫn cúi đầu vừa cần mẫn thái rau vừa đáp: “Cái đó cũng cần có cơ hội mới được.”

Tôi nghe mà suýt chút nữa bị sặc nước chết, phải vội vàng chạy vào phòng vệ sinh nôn hết ra.

Lăng Sở từ khi nào lại biến thành hài hước như vậy, anh ấy làm sao lại thành hài hước thế này? Nhìn quanh nhà lúc này có cảm giác thật là dễ chịu.

Tôi có thói quen uống trà, hút thuốc, nhưng bao thuốc không thấy đâu nữa, trên bàn chỉ có một đĩa đầy ắp hoa quả.

“Lăng Sở, thuốc lá của tôi đâu rồi?” Tôi gác chân lên thành sofa, thành quả lao động của anh ấy bị tôi tàn phá tới ba phần.

“Cái gì cơ?” Anh ta hỏi lại.

“Tiểu tử này, anh định đánh trống lảng hả? Tôi hỏi anh cất bao thuốc của tôi ở đâu rồi?” Nói xong, tay tôi không khách khí tìm đến trước mặt anh ta hạ độc thủ.

Khuôn mặt anh ta trắng trẻo, nhẵn mịn như trứng gà bóc, nếu là khuôn mặt của con gái thì chẳng nói làm gì, nhưng một thằng đàn ông có khuôn mặt như thế thì để làm cái gì cơ chứ?

Chắc hẳn anh ta bị tôi cấu véo đau lắm, vừa đưa tay xoa xoa khuôn mặt ửng đỏ vừa nói: “Y Thần, em có thật là phụ nữ không vậy, sao sống bá đạo như thể một địa chủ vậy? Thuốc lá của em anh vứt hết rồi, thấy thèm thuốc thì em ăn hoa quả thay đi.” Anh ấy nói với tôi một cách khảng khái, sôi sục nghĩa khí như vậy rồi lại cúi xuống tiếp tục thái rau.

Tôi nghĩ đa số mọi người đều nghĩ rằng “hổ không nổi giận không có nghĩa nó là con mèo ốm”, thấy tình cảnh như vậy tôi đành ngoan ngoãn lủi ra phòng khách. Tục ngữ nói, gái ngoan không so đo cái thiệt trước mắt, tôi sợ trong tay anh ấy đang có con dao thái rau, biết đâu anh ấy tức lên lại phi dao về phía tôi thì sao?

Còn nữa, vừa xong anh chàng này còn nói tôi bá đạo như địa chủ, thật sự giống thế sao? Tôi nhào đến trước gương, ngắm nghía mình hồi lâu, mắt trợn tròn, lồi ra như mắt cá chết nhưng vẫn không thấy điểm nào giống cả.

Tivi đang phát chương trình dạy nấu ăn, làm món cánh gà chiên Coca. Tôi xem một lúc thì thấy đói bụng. Cái tên ngốc Lăng Sở đó không biết đang làm những gì trong bếp mà mãi chưa ngửi thấy mùi thức ăn. Tôi lau lau nước miếng ứa ra bên mép, chà, món cánh gà chiên Coca này ngon thật, thèm quá.

“Sở ca ca, chúng ta đến khi nào mới được ăn cơm đây?” Tôi vẫn không khách khí, lười biếng nằm dài trên sofa lên tiếng hỏi vọng vào bếp, ngay cả dọn bát đũa cũng không muốn làm. Lăng Sở có vẻ là đại nhân nên không so đo chuyện đó với tôi. Đồng hồ treo trên tường vẫn tích tắc chạy, kim phút quay vòng rồi lại quay vòng, chẳng bao lâu sau đã đến tám giờ tối.