Cấm Kỵ Sư

Chương 22: Kem Ly 34D




Dạ Ma, là một con ma quỷ ở trong đêm tối, chúng nó vốn được tạo nên do oán khí của những sinh vật trong bóng đêm, đồng nghĩa với cái ác, chúng không phải là sinh vật, nhưng lại nắm giữ những đặc điểm của sinh vật. Con trai của Dạ Ma vào những đêm trăng tròn, sẽ đi tìm ký chủ của nó, ăn thịt và uống máu của ký chủ cho đến khi nó trưởng thành mới dừng lại.

Ở bên trong quyển cấm kỵ bút ký này, những ghi chép về con Dạ Ma này cũng chỉ ngắn ngũn có vài câu, mà phương pháp diệt trừ nó thì bên trong đó lại ghi: Không có

Điều này có ý gì, lẽ nào bên trong những tổ tiên của Hàn gia chưa có ai diệt trừ qua Dạ Ma à? Là chưa từng gặp phải, hay là trừ ma thất bại.

Ân, đây là một vấn đề cần được quan tâm, nếu như chưa từng gặp phải nó, vậy chỉ có thể nói rằng số lượng của Dạ Ma rất ít ỏi, gần như chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhưng nếu như trừ ma thất bại, vậy thì nó rõi Dạ Ma vô cùng mạnh mẽ, thậm chí cấm kỵ sư cũng không đủ khả năng diệt trừ, vậy thì đây là một phiền toái lớn.

Tôi không thể nào quên, năm trước không hiểu ra làm sao lại hại chết con trai của Dạ Ma, bạn biết đấy, một chiếc răng của nó vẫn được tôi mang theo bên người.

Nếu mà người ta tìm tới cửa, đòi tôi đứa con, chẳng phải lúc đó tôi muốn ngỏm củ tỏi?

Vừa nghĩ tới đây, tôi nhanh chóng lấy ra cái hộp chứa răng của con trai Dạ Ma, tính toán hết nửa ngày, cũng không thể tìm thấy một chỗ giấu thích hợp, nghĩ lại vẫn là thôi đi, nếu ông nội đã nói vật này có thể trừ tà, vậy thì giữ nó đi, mất công đem đi giấu ở chỗ khác, lại gặp phải tai họa liền phiền phức, nếu số lượng Dạ Ma ít ỏi, lại đã qua thời gian lâu như vậy, sợ rằng nó chưa chắc gì tìm ra được tôi nhỉ?

Nói không chừng, cha mẹ của cái tên tiểu Dạ Ma kia, chỉ là đem nó bỏ rơi mà thôi, và sẽ không bao giờ đi tìm nó nữa.

Ân, tôi nghĩ như vậy, liền thấy trong lòng mình an tâm rất nhiều, dù sao bây giờ tôi đã rời xa quê nhà, chạy ra bên ngoài hàng ngàn dặm, ngay cả trường học này của tôi, dù có địa chỉ trong tay cũng khó mà tìm ra, chớ nói chi là cái tên Dạ Ma gì đó.

Cuối cùng tôi vẫn đem răng của con Dạ Ma con bỏ lại trong hộp, mặc dù thứ này có thể trừ tà, nhưng cũng không phải là vật gì tốt, vẫn là đừng lấy ra kẻo gây tai họa cho người khác, nếu như Dạ Ma thật sự đến đây, hãy để cho nó tìm tôi tính sổ đi.

Trong lòng tôi thầm nghĩ về điều đó.

Một quyển cấm kỵ bút ký dày đặc, chẳng bao lâu cũng bị tôi lật tới trang cuối cùng, khi tôi cảm thấy choáng váng chưa hết thòm thèm đóng quyển bút ký lại, thì một hàng chữ trên mặt sau quyển bút ký bỗng nhiên hấp dẫn sự chú ý của tôi.

- Cấm pháp của Hàn gia, vì nó là một phương pháp cấm kỵ, nguyệt mãn thì lại doanh, nguyệt khuyết thì lại tổn, có doanh thì tất có tổn, khi tổn thì tất có thương.

Tôi cảm thấy sửng sốt, câu nói này có ý nghĩa gì? Tôi nhìn chằm chằm vào câu này hồi lâu, dù sao hai ba năm dùng để nghiên cứu chữ nghĩa cổ đại cũng không phải cho không, sau khi nhìn chằm chằm nó được ba phút, tôi đã hiểu được nó.

Nguyệt mãn, thông thường chính là chỉ trăng tròn, nguyệt khuyết, tự nhiên chính là ám chỉ trăng khuyết. Doanh chính là dồi dào, tràn đầy, tổn ở đây chính là thiệt thòi, thiếu hụt. Ý tứ của chữ thương ở đây cũng không cần phải giải thích, mà ý nghĩa của câu nói này là cấm pháp của Hàn gia, vào lúc trăng tròn thì năng lượng dồi dào, lúc trăng khuyết thì năng lượng thiếu thốn, nhưng bất luận khi dồi dào, hay là khi thiếu hụt, đều sẽ phải bị thương.

Con mẹ nó, như vậy còn để cho người ta sống hay không? Dồi dào và thiếu hụt đều sẽ bị tổn thương, vậy thời gian tốt nhất ở đâu a?

Không đúng, câu nói này được viết ra ở phía sau, không thể nào chỉ nói cho hậu nhân ý này thôi, đúng rồi, đây là một câu cảnh báo, cảnh báo tai hại của những người tu luyện cấm pháp Hàn gia, cùng với biện pháp giải quyết.

Tôi cau mày và suy nghĩ hết nửa ngày, đột nhiên nhận ra rằng năng lượng sẽ dồi dào vào thời điểm trăng tròn thì sẽ bị thương, như vậy nói cách khác, chỉ cần đem một phần năng lượng này phát ra trước thời điểm trăng tròn, doanh thì tất tổn, không doanh tức là không sao?

Tương tự như vậy, khi trăng khuyết thì năng lượng sẽ không đủ dẫn đến bị thương, vậy thì tôi hoàn toàn ở trước ngày đó nổ lực tu luyện, tận lực duy trì năng lượng sung túc, hơn nữa không lạm dụng năng lượng, có tổn thì tất có thương, vậy không tổn thì chẳng phải là ổn rồi sao?

Chẳng trách thân thể của ông nội luôn luôn không tốt, xem ra con đường tu hành sau này của tôi, cũng phải cực kỳ gian nan, không đơn giản như tôi vẫn nghĩ.

Ân, ngành mà tôi chọn học quả thực quá con mẹ nó hợp lý, tôi phải chăm chỉ học tập hơn nữa mới được, biết đâu tôi lại ngộ ra được một điều gì đó trên mặt các con chữ, và sau này tôi có thể sử dụng nó như là một cấm pháp.

Từ đó trở đi, tôi bắt đầu một cuộc sống sinh viên muôn màu muôn vẻ, buổi sáng thì đi vào học các môn chuyên khoa, sau đó thì tập trung đi luyện chữ, ăn xong buổi trưa, liền chạy về ký túc xá, trước tiên lật xem vài trang cấm kỵ bút ký, nắm giữ kiến thức, sau đó luyện tập pháp quyết của ba chữ kia, cuối cùng nếu cảm thấy mệt mỏi, liền đi vào bức cổ họa mà du lịch một phen.

Kết thúc tất cả những thứ này, hầu như trên ba hoặc bốn việc, nên tan học thì tan học, và sau giờ tan học, tôi sẽ đặt xuống tất cả mọi thứ, hóa thân thành một Hàn Thanh Thiên không có tâm không có phổi, cùng mọi người đi trà chanh chém gió giết thời gian, uống rượu, đi dạo phố, nếu không thì cũng đi quán cafe ngồi trong một giờ, và trên đường trở về, tôi thỉnh thoảng hay huýt sáo đối với mấy nữ sinh đi ngang qua.

Cuộc sống mặc dù đơn điệu, nhưng cuối cùng vẫn phải nên tìm thú vui cho chính mình, điều chỉnh tâm trạng, tôi không muốn để cho chính mình lại trở về một tên Hàn Thanh Thiên lạnh như băng thời cấp ba, là một Hàn Thanh Thiên luôn bị mọi người lén lút bình luận sau lưng. Ngược lại, tôi nhất định phải hòa nhập vào tập thể này, hòa nhập vào xã hội này.

Bởi vì, tôi không biết được từ ngày nào, khi bản lĩnh của tôi đã được tu luyện đến một trình độ nào đó, liền muốn phải đề phòng vấn đề trăng tròn trăng khuyết.

Hoặc nói một cách thẳng thừng ra, tôi bây giờ cao lắm cũng chỉ là một tên cấm kỵ sư dự bị mà thôi, chỉ khi nào tôi có bản lĩnh nhất định, đó là lúc mà tôi phải gánh trách nhiệm trên vai, trường đại học này, chỉ là chiến trường đầu tiên của tôi mà thôi.

Tôi không thể không nghĩ đến một khung cảnh như vậy, bởi vì xung quanh chu mười mười dặm quanh đây, ngoại trừ cái trường này, một gia đình cũng không có, toàn thấy con mẹ nó bắp không...

Ngày đó ơi, nhất định hãy mau mau tới đi, tôi âm thầm nghĩ.

Sau đó rất nhanh, cuộc sống đại học của tôi đã trải qua hai tháng, trong khoảng thời gian này, tôi cảm giác được mình tiến bộ rất lớn, tuy rằng vẫn chỉ có thể viết được ba chữ kia, nhưng mà lực lượng tinh thần đã cường đại hơn rất nhiều.

Không phải nói đến cái khác, ngay trong đêm khuya tôi cũng có thể nghe thấy được âm thanh con gián bò dưới giường, có thể nghe thấy âm thanh lá rụng ngoài cửa sổ, thời điểm mà tên A Long chết tiệt kia há cái miệng to ra ngáy như heo, tôi cũng có thể đem tiếng ngáy đáng ghét ấy che đậy lại.

Thậm chí, mỗi ngày tôi chỉ cần ngủ ba tiếng đồng hồ liền cảm thấy được năng lượng dồi dào, mỗi ngày cứ nhảy nhót tưng bừng, lúc dậy sớm để đi đến lớp vào buối sáng, đều không nhịn được nóng lòng muốn thử, muốn nhảy từ tầng thứ ba xuống để xem mình còn ngồi dậy được không, kết quả bị tiểu Hồ tử phát hiện hai lần, ôm bắp đùi tôi la hét không nên nghĩ quẩn như vậy, thiệt sự làm tôi không biết nói gì hơn.

Vào ngày này, tôi theo thường lệ đi tới phòng học, liền phát hiện được cùng với tôi, mười tám đồng nhân, đang từ bên trong phòng học đi ra ngoài, giống như là tan học vậy, tôi vội vàng hỏi tình huống, thì ra giảng viên Trương đã bị bệnh, phải làm một phẫu thuật nhỏ, phải ở vài ngày trong bệnh biện, sẽ không đến dạy học, tin tức này vừa được trường học thông báo.

A, nếu như vậy, phải đi đến bệnh viện để thăm bệnh, mọi người chúng tôi thảo luận với nhau, cuối cùng cũng xác định được thời gian, chờ cho đến ngày thứ hai sau khi ông già kia làm giải phẫu xong, liền cùng nhau đi đến bệnh viện, biểu đạt một hồi tâm ý.

Nói thật, đừng xem ngành thư pháp của tôi chỉ có ít ỏi mười tám học sinh, nhưng mà tất cả đều rất có tâm, hơn nữa Trương lão kia...ặc, giảng viên Trương yêu thích chúng tôi gọi hắn là Trương lão, hắn nói như thế mới dễ nghe, mới thân thiết.

Trương lão đối với chúng tôi rất tốt, giảng bài lại rất hài hước, kể từ sau khi vào học, hắn thường nói, mười tám người chúng tôi tuy rằng ít một chút, nhưng cũng là mười tám cái tinh thần đại biểu cho mị lực trường tồn mãi mãi của nền văn hóa Trung Quốc, hắn dù cho dốc hết tất cả năng lực, cũng phải đem toàn bộ tri thức truyền thụ cho chúng tôi.

Kỳ thực, lúc mà hắn nói ra câu này, đa phần chúng tôi ở trong lòng thầm nghĩ, lão nhân gia ngài bắt chúng con làm mười tám cái tinh thần, nhưng người bên ngoài phân nửa cho rằng chúng con là mười tám cái bệnh tâm thần...

Thời gian đi thăm Trương lão cũng đã xác định rồi, nhưng trưa hôm nay tôi lại không có tiết học nào cả. Tôi đang chuẩn bị đi về ký túc xá, nhưng lại thấy được A Long đang vội vã chạy tới.

Ồ, đúng là kỳ lạ, tiểu tử này đang vội vã đi học sao? Không giống phong cách của hắn a, phải biết được, con đường của hắn cũng gần giống với tôi, ngoại trừ những môn học chuyên ngành, những tiết học chính trị - văn hóa như thế này, mỗi ngày mà hắn có thể lên được một tiết quả thật là xứng với đồng tiền của cha mẹ hắn, mỗi ngày hắn không phải ngồi trong quán cafe, thì ngồi lì ở trong quán nét, tôi không biết mấy cái game kia có gì hay mà lại hấp dẫn người ta thế.

Dù sao tôi cũng không có thời gian để chơi, hắn cũng kéo tôi qua mấy lần, nhưng đều bị tôi từ chối. Đùa giỡn, tôi có thể giống như hắn sao? Tôi chỉ là một người không còn sống được bao lâu nữa, chơi game chẳng khác nào đang lãng phí cuộc sống...

Tôi kéo hắn lại:

- A Long, cái mông của cậu bị cháy sao? Tại sao lại chạy hùng hục như vậy?

A Long vừa nhìn thấy là tôi, vui vẻ nói:

- Ai nha, thật là trùng hợp quá đi mà, tiểu tử cậu sắp có phúc được thấy rồi, nhanh đi theo tôi, đi đến lớp học lịch sử đi.

- Lớp học lịch sử? Cái này có gì ham học a, liền với kiến thức cổ đại ít đến đáng thương của ca, một triều đại ca cũng không nhớ được, không đi.

Tôi lắc đầu biểu hiện không có hứng thú.

Hắn thế mà không nói gì, liền lôi kéo tôi đi rồi:

- Nói cho cậu đúng là đàn gảy tai trâu, liền cái này cũng không biết? Hôm nay trường học của chúng ta mới đến được một cô giảng viên rất là xinh đẹp, dạy lịch sử, hôm qua trong lúc vô tình tôi đã thấy cô ta ở lầu một, con mẹ nó, ít nhất cũng là 34D(1) a...

Tôi vậy mà vô cùng ngây thơ hỏi:

- 34D là có ý gì?

- Chết thật, tiểu tử cậu đang giả bộ ngây thơ có phải hay không, tôi nói cho cậu biết, 34D chính là...bò sữa lớn, khà khà khà...

Hắn nở nụ cười nhìn rất xấu xa, sau đó liền lôi tôi theo, tôi cảm thấy bối rối. Tôi cũng không thể kìm nén được nỗi lòng, theo hắn chạy về phía trước.

Quên đi, dù sao cũng không phải chỉ là tiết học lịch sử thôi sao? Đi liền đi, cũng thuận tiện mở mang trí óc, xem 34D bò sữa lớn rốt cuộc là thứ đồ gì....

Lẽ nào là...Kem ly sao?

(1) hãy lên google tìm siêu mẫu Kate Upton nếu bạn không tưởng tượng được.

-----------------------------------------

Dịch: T

Beta: T

Nhóm dịch: MBMH Translate

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại