Cấm Kỵ Sư

Chương 10: Quán Trà Trong Đêm Tối




Tôi tuân theo lời dặn của ông nội, vội vàng quay trở về thị trấn.

Lại phải trải qua một đoạn đường “nảy lên nảy xuống”, khi đầu tôi chảy đầy mồ hôi về kịp quán trà, thì bầu trời đã tối.

Không ngoài dự đoán, quán trà vẫn không có khách, ông chủ vẫn một người ngồi ở chỗ đó, nhàm chán nhìn tờ báo, trong tay vuốt ve khối ngọc kia.

Thấy tôi trở về, hắn cũng không có biểu cảm gì, nhưng trong ánh mắt lại không có thiện ý gì, tôi chào hỏi hắn vài câu, lập tức liền chạy vào lấy khăn lau bàn, lau ghế, sợ hắn tại tìm cho tôi phiền phức.

Khi hắn nhìn thấy tôi làm việc, lại đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh, hắn nhìn tôi một lúc lâu như người xa lạ, đột nhiên nói:

- Cái bàn này có dơ không?

Tôi sửng sốt, thuận miệng nói:

- Dạ, không dơ......

Hắn trừng mắt:

- Không dơ, cậu lau nó làm gì? Nấu nước đi!

Tôi dở khóc dở cười, nhưng vẻ mặt lại đau khổ đáp lại:

- Ông chủ, quán lập tức muốn đóng cửa, còn nấu nước làm gì?

- Nấu xong đưa vào phòng cho tôi, tôi muốn uống trà!

Tôi mở miệng đáp ứng, nhưng bụng đột nhiên sôi ùng ục, thấy ông chủ liếc qua, tôi gượng cười đáp:

- Con vừa mới trở về, vì lo sợ chậm trễ công việc của quán, nên chưa có ăn cơm.

- Chưa ăn cơm?

Hắn nhíu nhíu mày, nói:

- Cậu về trễ, cơm đã hết rồi, uống nước đỡ đi...

Nói xong, hắn liền ngẩng đầu lên, chắp tay sau lưng bỏ đi, lưng hơi còng, nhanh nhẹn giống như một con quỷ bủn xỉn.

Phi, tôi ở phái sau lưng hắn làm cái mặt quỷ, cái đức tính này, hèn chi không có khách nhân nào vào quán.

Tôi cũng lười cùng hắn so đo, vì thế chạy đi nấu nước, ở bên cạnh chờ đợi khi nó được đun sôi, sau đó liền xách qua đưa cho hắn, ai ngờ hắn đem cửa sau khóa mất, tôi cảm thấy khó hiểu, nếu đem cửa sau khóa, làm sao tôi đưa nước qua được? Hiểu rồi, chắc lại cố ý dằn mặt tôi đây, hắn không uống thì tôi uống.

Tôi tìm một cái ly, rót một hơi đầy ly nước, lại lấy vài món điểm tâm của hai người khách còn dư lại, xem như qua cơn đói, lúc này bầu trời đã hoàn toàn tối đen.

Nhìn xem thời gian đã gần tám giờ tối, tôi liền đứng dậy đem kéo cánh cửa quán trà xuống, đóng hết cửa sổ, chuẩn bị dẹp quán.

Chỉ là sau khi tôi sắp đóng cánh cửa sổ cuối cùng, tôi lại cảm thấy do dự, nếu như vậy chẳng phải là tự giam mình ở bên trong, lỡ đâu lát nữa quỷ vật kia lên cơn, thì mình biết chạy đường nào?

Suy nghĩ một lát, tôi vẫn không có đóng cánh cửa sổ cuối cùng này lại, mà lặng lẽ để lại một khe hở, như vậy tôi có thể thông qua hướng này chạy đi bất cứ lúc nào, xem như để lại một đường lui cho bản thân.

Sau đó, tôi kéo cái ghế qua, dẫm lên nó, lấy ra một chữ “Trấn”, dính chút nước miếng, dán ở mặt trên ở xà nhà, lại ấn nó vài lần, lúc này mới nhảy xuống, nhìn một chút xung quanh, cả quán trà tối đen, chỉ có một mình tôi đứng phía dưới xà nhà, trong bầu không khí tĩnh lặng hầu như chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình.

Còn có cái đồng hồ quái dị kia, đang kêu tí tách.

Trong lòng tôi bỗng nhiên cảm thấy có chút sợ hãi.

Nhưng cái này còn chưa hết, tôi lại từ trong lồng ngực lấy ra chiếc hộp mà ông nội giao cho, mở ra, từ bên trong lấy ra được vài cây nhan dài gần bằng đũa ăn, ông nội nói đây chính là nhang gọi hồn, không chỉ có thể gọi hồn, còn có thể gọi quỷ.

Tôi theo bản năng nuốt ngụm nước bọt, lén lút nhìn xung quanh, cái bóng đen ngày hôm qua, chắc không phải ở trong bóng tối nhìn chằm chằm tôi đi? Trong lòng tôi thầm nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy hơi hối hận, nhìn chữ được dán trên xà nhà, cùng với nhan gọi hồn trong tay, bỗng nhiên cảm thấy không đáng tin cậy, mấy thứ này liệu có làm được gì không?

Tôi tự nhiên cảm thấy sợ hãi, nhưng tôi cũng rõ ràng, đây chính là bài thực hành đầu tiên trong cuộc đời tôi, dù có sợ hãi thế nào, cũng phải kiên trì chịu đựng, bởi vì đây là vận mệnh của Hàn gia.

Suy nghĩ lung tung một hồi, tôi ngơ ngác ngồi ở trước bàn để đốt thời gian, ông nội nói, nhan này cần phải đốt sau giờ tý(giờ tý từ 23h đến 1h sáng), mới đạt được hiệu quả tốt nhất.

Nhưng tôi chỉ thức đến hơn mười giờ liền chịu không nổi, không biết tại sao, tôi cảm thấy mệt mỏi, mí mắt mở không nổi, nếu không phải đợi đốt nhan, e rằng tôi cũng ngủ rồi.

Do dự một lúc, tôi liền đốt cháy cây nhang gọi hồn, nhưng chỉ đốt một cây, ông nội nói, đốt một cây nhang là gọi quỷ đến, nếu là đốt ba cây là hiến tế, để tránh rước họa vào thân, tôi vẫn chỉ đốt một cây.

Tôi đem nhang gọi hồn đặt ở trên bàn, đặt tại phía dưới cái đồng hồ, một mùi hương kỳ lạ xâm nhập vào mũi, nhất thời tôi cảm thấy cả người tỉnh táo, mệt mỏi khi nãy đều bị cuốn trôi, vì thế tôi lại giả bộ xem báo chí, giả bộ nằm ngủ ở trên bàn, nhưng âm thầm theo dõi bốn phía xung quanh, trái tim tôi đập dữ dội, giống như đang căng thẳng, cũng giống như đang hưng phấn.

Không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì đây?

Kỳ thật, sau khi ông nội dặn dò tôi làm những điều này, liền tắt đèn đi, tránh cho vật kia không chịu ra, nhưng mà có trời làm chứng, bây giờ tôi cảm thấy cả người lạnh lẽo, nào còn dám đi tắt đèn?

Cứ để như vậy đi, nếu như nó không chịu ra, vậy nhất định việc này cùng tôi không liên quan, chờ đợi sống qua hai ngày nữa, trở lại trường học, vậy không còn quan hệ gì với tôi, tôi thầm nghĩ, lại nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ.

Sau khoảng mười lăm phút, cây nhang đã cháy hết một đoạn, trong phòng lại không có gì bất thường xảy ra, tôi đang âm thầm tự hỏi, bỗng như phía sau truyền đến tiếng “ầm ầm ầm”, suýt chút làm cho tôi sợ gần chết.

- Hơn nửa đêm rồi còn không tắt đèn, cậu muốn chết hay sao, hèn chi tôi cảm thấy tiền điện tháng này tăng lên mấy chục khối!

Tôi sợ hết hồn, hóa ra là ông chủ ở đằng sau đập cửa la lớn, tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài, giọng nói này so với ác quỷ càng đáng sợ hơn, bất đắc dĩ, tôi chỉ đáp lại một tiếng, nhanh chóng tắt đèn.

Xong rồi, lúc này trong phòng đen thui, tôi núp vào trong góc, căng thẳng nhìn xung quanh, đột nhiên cảm thấy chính mình tại sao lại nhát gan như vậy, tôi âm thầm mắng chính mình:

- Không có tương lai, truyền thừa gia tộc còn cần ngươi đi phát huy, hiện tại ngay cái bóng con quỷ cũng chưa thấy, ngươi sợ cái quái gì?

Ngay khi tôi đang cố gắng cổ vũ bản thân, không biết ở đâu truyền đến một tiếng động nhẹ nhàng, giống y như có thứ gì đó rơi xuống, ngay sau đó, một trận gió lạnh từ sau lưng xẹt qua.....

Cùng lúc đó đồng hồ treo tường bỗng nhiên phát ra một tiếng quái dị, lập tức ngừng hoạt động.....

Tôi lập tức lên tinh thần, vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy mơ hồ trong bóng đêm có một bóng đen nhảy lên xà nhà, sau đó đã không thấy tăm hơi.

Trong lòng kinh hoàng, giờ phút này tôi cảm thấy như có con thỏ nhảy loạn trong người tôi, khôn, phải là một con chuột túi mới đúng, ở trong tim tôi không ngừng liều mạng nhảy tới nhảy lui.

Tôi khẩn trương nhìn chằm chằm phía trên xà nhà, trong bóng đêm, mơ hồ có thể nhìn thấy trên xà nhà có một bóng hình, trông giống như một con mèo, nhưng hình dáng lại lớn hơn nhiều so với một con mèo bình thường.

Rốt cuộc bóng đen này đến từ đâu? Tôi cũng không có thấy rõ, tôi lại nhìn đồng hồ treo tường, nó thực sự đã dừng lại, mà thời gian lúc này vừa vặn vào giờ tý (23 giờ).

Hơn phân nửa là đồng hồ treo tường này gây ảnh hưởng đến lũ quỷ đi? Tôi ngồi ở trước bàn, kiềm chế xúc động muốn nhảy lên, chờ đợi sự việc phát sinh.

Nhưng mà, thời gian cứ thế trôi qua, tôi lén nhìn phía trên của xà nhà, nhưng lại không thấy điều gì xảy ra, bóng đen kia rõ ràng đã đứng ở trên xà nhà, liền ở bên cạnh chữ “Trấn”, nhưng tờ phù chú tôi dán không có chút phản ứng nào, giống như là một tấm giấy nháp vậy.

Tôi cảm thấy chết lặng, trái tim đập mạnh càng lúc càng nhanh, ông của con ơi, con đã làm hết tất cả rồi, tại sao kết quả lại như vậy?

Bỗng nhiên, bóng đen kia quay đầu lại, giống như phát hiện cái gì, nó nhìn khắp phòng, bỗng nhiên, nó lại đứng lên, trừng mắt về phía tôi, từ từ tiến về phía trước, giống như là muốn lao xuống.

Trong lòng tôi cảm thấy hoảng hốt, theo bản năng mà lui về phía sau hai bước, trơ mắt nhìn chằm chằm bóng đen kia, nó vừa mới đứng lên, tôi thấy rõ ràng, tờ giấy viết chữ “Trấn” đang cách trước mặt nó hơn mười cm, hóa ra không phải phù chú không có tác dụng, mà căn bản là nó chưa đụng trúng.

Tiến về phía trước, tiến về trước thêm chút nữa.....

Tôi âm thầm lẩm bẩm, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi cuống họng, thân thể không ngừng lui về phía sau, nghĩ thầm chỉ kém một chút nữa, chỉ cần nó lại đi phía trước một bước, liền có thể thành công.....

Bỗng nhiên, tôi giống như đụng trúng thứ gì, phần eo hơi đau đớn, quay đầu nhìn lại, hóa ra tôi đã lui đến bên cạnh quầy, đụng trúng một góc của quầy bàn, nhưng trong lúc tôi vô ý ngẩng đầu lên, lập tức thót tim, bên trong quầy vậy mà đứng đấy một bóng người!

Nhưng tôi chăm chú nhìn lại, lắc lắc đầu phủ nhận ý kiến của chính mình, nhưng da gà đột nhiên nổi lên.

Không đúng, đây tuyệt đối không phải là người, bởi vì con người trưởng thành không thể có dáng dấp như vậy.....

---------------------------

Dịch: Quốc Thắng

Beta: Quốc Thắng

Team: MBMH Translate

Truyện được cập nhật độc quyền tại