Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 350: Tư Đạt Đặc là họ của thần




Mễ Nặc lúc này đang đứng với Tạp La Tạp cùng Ni Tư. Cả ba người đưa mắt nhìn nhau, hoảng sợ lẫn bất ngờ không thể tin được. Sáng hôm trước Đại điển, Dịch Vân và tộc trưởng gia tộc Kiệt Nặc Tư đã đi vào phòng Mễ Nặc, thỉnh cầu Mễ Nặc sử dụng đặc quyền của Viện trưởng học viện Thiên Phong mà dẫn Cát Âu cùng vào dự đại điển phong Tước.

Mễ Nặc sớm đã biết Dịch Vân có quan hệ đặc biệt với gia tộc Kiệt Nặc Tư, không chút do dự đã đồng ý ngay. Lão vốn nghĩ rằng Cát Âu chỉ muốn tận mắt chứng kiến sự kiện này, mới thông qua Dịch Vân nhờ cậy mình. Không dè, là bọn họ đã có mục đích từ trước, một tính toán không ai có thể ngờ tới.

Áo Nhĩ Ba vẫn còn đang kinh ngạc đứng yên một lúc, chưa mở miệng đáp lời thì trên đại điện đã vang lên một tiếng nói trầm thấp, đó là thanh âm của danh tướng truyền kỳ Bá Nạp Đốn. Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy lão trầm giọng giận dữ: "Quả là buồn cười! Nghi thức phong đất chính là một trong những lễ nghi thụ phong cao nhất của đế quốc Kỳ Võ ta! Người được phong thưởng là do Vương thất chọn lựa, sao có thể chỉ bằng quyết định của riêng ngươi, nói tặng là tặng được?"

Dịch Vân nghe vậy khẽ mỉm cười, lạnh nhạt: "Chuyển nhượng đất đai cũng là một trong những điều được ghi rõ trong luật pháp Đế quốc. Dù từ lúc lập pháp đến nay chưa từng có người sử dụng nó, nhưng không có nghĩa là luật này không tồn tại. Chiếu theo văn kiện luật pháp cao nhất của Đế quốc, ta đồng ý tiến hành việc chuyển nhượng lãnh địa từ những điều ghi trong quyển trục nạm vàng này. Không biết những từ ngữ phản đối vừa rồi của Bá Nạp Đốn tướng quân là có ý gì, đừng nói ngài không hiểu tí gì về luật pháp của Đế quốc chứ?"

Bá Nạp Đốn nghe vậy cứng lưỡi không còn cách nào phản đối nữa, im lặng mà cơn giận càng lúc càng dâng tràn, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dịch Vân.

Để tranh giành trăm dặm đất phong Yêu Đạt trấn, Lam Duy Nhĩ gia tộc đã sử dụng hết tất cả năng lực có được. Từ ma dược ma khí tổ tiên truyền thừa mấy trăm năm đều được lấy ra sử dụng, thậm chí ngay cả đệ nhất thiên tài của gia tộc là Ma Đa cũng tham chiến, thế mà vẫn chỉ mang về một kết cục thảm bại.

Tất cả là do tài năng xuất chúng của thiếu niên trước mặt, bọn họ dù vô cùng không cam lòng, nhưng ít nhất vẫn có thể tiếp nhận. Vì đó là do hắn đoạt được bằng thực lực hơn người, tài không bằng người ta thì còn oán ai được.

Nhưng tới lúc nghe hắn đem đất phong tặng cho một gia tộc vốn chỉ đứng xem, Kiệt Nặc Tư. Một gia tộc chẳng hề làm gì, cũng không hề bỏ ra thứ gì, lại dễ dàng đạt được thứ mà bọn họ khao khát trong lòng, lãnh địa của Yêu Đạt trấn, thì chẳng phải đã phủ nhận toàn bộ cố gắng của bọn họ hay sao. Tất cả những sự hi sinh trả giá của gia tộc họ hóa ra chỉ là trò cười thôi sao. Người người trong gia tộc Lam Duy Nhĩ mà đứng đầu là lão già Bá Nạp Đốn đều không cam tâm!

Trong khi mọi người còn đang kinh ngạc, thì một vị luật pháp đại thần đã ghé sát tai Đại đế Áo Nhĩ Ba, thì thầm vài câu. Lão trầm ngâm một hồi, biểu tình vô cùng phức tạp nhìn chăm chú vào thiếu niên trước mặt rồi nói: "Luật chuyển nhượng lãnh địa quả thật có tồn tại trong luật pháp của đế quốc Kỳ Võ ta, chỉ là nhiều năm qua chưa hề có người nào sử dụng."

"Một khi đã nhượng đi lãnh địa, thì coi như từ đó ngươi đã mất đi mọi quyền sở hữu. Sau này mà hối tiếc, muốn đòi lại lãnh địa này thì không được nữa đâu, hy vọng ngươi có thể cân nhắc thật kỹ về vấn đề này."

"Thần chấp nhận!"

Dịch Vân quả quyết gật đầu: "Vô cùng cảm kích sự nhắc nhở của bệ hạ, nhưng ý thần đã quyết, và cũng không định thay đổi, thỉnh bệ hạ cho phép lập tức bắt đầu nghi thức chuyển nhượng lãnh địa."

Thanh âm kiên định không chút do dự cứ quanh quẩn trong tai mọi người. Vốn đại điển đã có thể kết thúc tốt đẹp lại xuất hiện biến hóa như thể này, là một chuyện mà tuyệt không ai có thể ngờ tới. Khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc đến không nói nên lời.

Cát Âu vẫn im lặng đứng bên cạnh Dịch Vân. Từ lúc lão nghe được thanh âm giận dữ của Bá Nạp Đốn tướng quân và ngữ khí khuyên bảo của Áo Nhĩ Ba Đại đế thì trong lòng đã vô cùng căng thẳng, mồ hôi rịn ra đầy lòng bàn tay. Lão không khỏi bội phục Dịch Vân, dưới áp lực rợn người như thế mà vẫn có thể duy trì được sự bình thản. Và lại càng cảm thấy may mắn hơn khi nghe quyết định nói ra từ miệng hắn vô cùng kiên định, không có chút nào do dự.

Mắt của Áo Nhĩ Ba như chim ưng, sắc bén và lạnh lùng không còn tươi cười ấm áp như trước nữa, chằm chằm nhìn thiếu niên trước mặt. Một lúc sau, lão trầm giọng: "Bổn vương hỏi ngươi một lần cuối cùng, ngươi thật sự quyết định như vậy sao?"

Dịch Vân chỉ gật đầu im lặng không đáp, tỏ vẻ không hề muốn sửa đổi quyết định của mình.

Áo Nhĩ Ba ngồi trở lại ngai vàng, hai mắt vẫn nhìn thẳng vào Dịch Vân, thản nhiên: "Sau khi chấm dứt nghi thức phong đất thì khối lãnh địa đó đã là của ngươi. Ngươi có toàn quyền quyết định với nó, nếu đã kiên quyết như thế, vậy cứ làm theo lời ngươi đi. Hy vọng ngày sau ngươi sẽ không hối hận về chuyện này!"

Nói tới đây, Áo Nhĩ Ba quay đầu sang các đại thần đang đứng một bên, nói: "Theo luật pháp, để chuyện nhượng lãnh địa, thì chỉ dưới sự chứng kiến của bổn vương, các đại thần và ít nhất một Hồng Y giáo chủ thì mới có hiệu lực. Đại điển hiện giờ cũng vừa đúng với yêu cầu này. Vậy nên bắt đầu ngay nghi thức chuyển nhượng lãnh địa đi!"

Đại đế Áo Nhĩ Ba đã lên tiếng, lại thêm luật pháp đế quốc có quy định rõ ràng, các đại thần đương nhiên không dám dị nghị gì.

Chỉ là nghi thức phong địa đang diễn ra suông sẻ nhưng lại biến thành tình huống oái ăm bất ngờ đến vậy. Bởi không ai có thể nghĩ được, một người lại dễ dàng đem phần thưởng lớn nhất của vương thất chuyển cho người khác như thế, quả thực bất khả tư nghị. Tất cả người trong đại điện lúc này như đi lạc vào sương mù, không thể nào tin được.

Kỳ thật, không chỉ các đại quan hay trọng thần mới có phản ứng kinh ngạc, mà ngay những người dân đang quan sát đại điển qua chiếc gương ma pháp khổng lồ cũng chấn động vô cùng.

Là phần thưởng lớn nhất trong Ma Đấu đại hội, một lãnh địa hơn trăm dặm mà tất cả các gia tộc thế gia đều thèm khát. Vậy mà thiếu niên tóc đen kia lại dễ dàng đem nó tặng đi. Quyết định đó thật vô cùng khó hiểu, càng giống với những hành động lúc trước của hắn trong Ma Đấu đại hội. Toàn bộ ý nghĩ hay hành động của hắn, không một ai có thể đoán trước được, đều mang mọi người đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Nghi thức chuyển nhượng lãnh địa không hề giống với nghi thức phong tặng lãnh địa vừa rồi. Quá trình này lại càng dài dòng và tỉ mỉ hơn.

Đầu tiên phải có người chủ của lãnh địa là Dịch Vân, cùng với người được nhận là Cát Âu. Dưới sự chứng kiến của mọi người, đồng ý trích máu nhỏ vào một quyển trục nạm vàng. Sau đó phải có mười vị nhất đẳng Bá tước của đế quốc Kỳ Võ ký tên đồng ý. Kế tiếp, phải có ấn ký do Đại đế Áo Nhĩ Ba tự tay đóng lên. Cuối cùng là đưa cho Hồng y giáo chủ Bố Lỗ Thác đích thân kí vào.

Từ nay về sau, nếu Dịch Vân muốn thu lại lãnh địa của Yêu Đạt trấn, thì cũng phải trải qua quá trình dài dòng phức tạp như vậy. Mà trọng yếu nhất, là bản thân Cát Âu phải tự nguyện trả nó về. Cho nên đó là lý do mà Áo Nhĩ Ba trước đó luôn cố khuyên Dịch Vân suy nghĩ lại. Bởi vì trừ Dịch Vân ra, không có ai ngốc đến mức lại đem giao lãnh địa trong tay mình cho người khác. Cát Âu lại càng không phải là người ngoại lệ.

Nhờ những tấm gương ma pháp khổng lồ kia, mà lần đầu tiên ở Đế quốc Kỳ Võ, toàn thể dân chúng trong nước, được chứng kiến một nghi thức chuyển nhượng lãnh địa hoàn thành. Nhưng cũng rất có khả năng, đây là lần cuối cùng.

Nghi thức chuyển nhượng lãnh địa cuối cùng cũng chấm dứt.

Bắt đầu từ giờ khắc này, lãnh địa Yêu Đạt trấn từ này về sau sẽ không còn thuộc về Dịch Vân nữa, mà là thuộc sở hữu của Kiệt Nặc Tư gia tộc. Kết cuộc đã định, ngày sau không thể thay đổi được nữa rồi.

Tay Cát Âu run rẩy, tiếp nhận quyển trục nạm vàng do đích thân Áo Nhĩ Ba Đại đế đưa tới. Sự hưng phấn lộ rõ trên khuôn mặt lão khó mà kiềm nén được, giấc mộng phát triển lớn mạnh gia tộc Kiệt Nặc Tư suốt mấy trăm năm qua, rốt cuộc đã có hi vọng hoàn thành.

Một giấc mơ đã trở thành sự thật!

Nhận được khối lãnh địa hơn trăm dặm này, mặc kệ là bỏ ra mười năm, hai mươi năm hay thậm chí cả trăm năm đều không quan trọng. Chỉ cần thận trọng phát triển, gia tộc Kiệt Nặc Tư bọn họ nhất định có thể trở thành thế lực lớn thứ năm sau bốn đại thế gia của Đế quốc. Một bước lên trời, khó trách Cát Âu lại hưng phấn như thế.

Tâm tình kích động, hai tay run rẩy, quyển trục nho nhỏ như thế mà vào tay Cát Ân nặng tựa Thái Sơn. Lão cúi đầu nhìn chăm chú vào nó, ngay cả lễ nghi bái tạ hoàng ân cũng quên mất tiêu.

Đại đế Áo Nhĩ Ba đương nhiên hiểu được cảm xúc bây giờ của lão, thầm nghĩ đây mới là phản ứng bình thường của người nhận được lãnh địa. Cho dù là một lão tộc trưởng đã hơn năm mươi tuổi của một tộc lớn, cũng không tránh khỏi thất thố. Chỉ mỗi gã thiếu niên kia là ngoại lệ, có lẽ khó mà tìm được người thứ hai.

Phất tay áo, lão mỉm cười: "Cát Âu, lãnh địa hơn trăm dặm này bây giờ đã là của gia tộc Kiệt Nặc Tư của ngươi! Hi vọng ngươi có thể tận tâm hết sức để phát triển lãnh địa lớn mạnh, chớ phụ ý tốt Tát Nhĩ Đạt đồng học, cùng với sự trông đợi của bổn vương."

Cát Âu nghe vậy mới hoàn hồn, phát hiện mình đã thất thố, vội vàng cung kính đáp lại: "Đa tạ ý tốt của bệ hạ, Kiệt Nặc Tư gia tộc của thần ngày sau tất sẽ cố gắng hết sức. Thề sẽ không phụ lòng bệ hạ cùng tâm ý của Tát Nhĩ Đạt đồng học!"

Áo Nhĩ Ba vỗ vỗ bả vai Cát Ân cỗ vũ, còn Dịch Vân thì nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lui ra như người vô sự. Bởi hắn thừa hiểu, nhân vật chính lúc này không phải hắn mà là người vừa nhận được trăm dặm đất phong khiến cho địa vị đột ngột tăng cao kia, Cát Âu.

Vị Lễ quan lúc này mới lên tiếng: "Tộc trưởng Cát Âu, mảnh đất này từ nay về sau đã là lãnh địa của gia tộc Kiệt Nặc Tư rồi. Ngài có quyền đổi tên mới theo thông lệ. Đặt tên cho lãnh địa thường là dựa vào Họ tộc, ngài có định làm như thế không, đổi tên vùng đất này thành Kiệt Nặc Tư?"

Đặt tên cho đất phong, chính là việc cuối cùng của nghi thức!

Như lời của vị Lễ quan đã nói, xưa nay tất cả những gia tộc nào đạt được đất vua phong đều lấy họ của tộc mình mà đặt luôn cho mảnh đất ấy. Điều này chỉ là một thông lệ, chứ không nhất thiết phải vậy. Chỉ có rất ít gia tộc dùng tên khác mà đặt cho đất phong. Tất cả những điều này đều có trong trình tự phong đất, từ đó sẽ có hiệu lực trước luật pháp của triều đại đương thời!

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Cát Âu lại lắc đầu nhìn Dịch Vân, chân thành: "Mảnh đất này, là do Tát Nhĩ Đạt đồng học tặng cho. Dù gia tộc Kiệt Nặc Tư ta bây giờ nắm quyền sở hữu, cũng không dám quên ân tình sâu đậm này. Cát Âu dày mặt tuyên thệ trước bàn dân thiên hạ của Đế quốc, bắt đầu từ thời khắc này, Tát Nhĩ Đạt huynh đệ chính là Trưởng lão vinh dự của gia tộc ta. Việc khai thác lãnh địa này, ngài ấy sẽ có quyền được ý kiến, mảnh đất phong này, ngài ấy sẽ cùng gia tộc ta quản lý!

"Còn nữa, từ nay về sau, mảnh đất này sẽ lấy theo họ Tát Nhĩ Đạt. Gia tộc Kiệt Nặc Tư một lời đã định, thề trọn đời vĩnh viễn không quên!"

Dân chúng đồng loạt ồ lên!

Cát Âu trước toàn dân tuyên thệ, dù không có ý nghĩa trước pháp luật, nhưng có mặt Áo Nhĩ Ba Đại đế cùng toàn thể quốc dân thiên hạ ở đây, thì lời nói đó sau này có muốn thay đổi cũng không được. Gia tộc Kiệt Nặc Tư chủ sở hữu lãnh địa này đã hứa hẹn chia sẻ quyền lợi từ khối đất phong cho Dịch Vân, ai nấy cũng đều thấy đều nghe. Như thế sau này lão có muốn sửa đổi thì coi như cắt cái mặt vứt đi còn chưa đủ. Lời thề này thật là có trọng lượng, thật là xưa nay hiếm!

Dịch Vân nghe được cũng kinh ngạc. Thầm nghĩ lão cáo già này không biết có dụng ý gì, nhưng khi nhìn thấy sự chân thành từ lão, Dịch Vân đành gật đầu, tấm lòng này của Cát Âu, hắn ghi nhận vậy.

Thấy Dịch Vân đã tỏ vẻ ưng thuận, Cát Âu mới thở phào nhẹ nhõm, tươi cười đứng lên!

Ý định chân chính trong lòng Cát Âu thì cũng chỉ có lão mới hiểu được. Trăm dặm đất phong, quả thật rất tốt, rất quí. Nhưng lão nhận ra rằng, điều quí giá nhất mà gia tộc Kiệt Nặc Tư có được, chính là Dịch Vân này!

Mười bảy tuổi, vô địch Ma Đấu đại hội. Chuyện như thế trong lịch sử chưa từng xảy ra. Hơn ai hết lão càng hiểu được về người thanh niên kia. Nguồn cung cấp Cực phẩm ma binh dồi dào cuồn cuộn không ngớt, mới là giá trị đích thực mà lão nhắm vào!

So với Dịch Vân, thì một mảnh đất phong thì chẳng là cái gì cả. Cát Âu nhìn là nhìn về tương lai của hắn. Thiếu niên thần bí làm điều thần bí, trên thân hắn toàn là những chuyện kinh thiên động địa, lão làm sao lại không liều mạng mà đặt cược một phen?

Phong đất rồi nhường quyền sử dụng. Đặt tên lãnh địa không theo họ tộc. Đều là những việc hàng ngàn năm qua chưa từng có ở Đế quốc Kỳ Võ. Đại lễ phong Tước, vốn là một chuyện vui mừng và thường là kết thúc suôn sẻ, nhưng bây giờ lại xuất hiện toàn những điều ngoài ý muốn, ngoài sự tưởng tượng của bá quan văn võ, cũng như bàn dân thiên hạ, khiến ai nấy đều nín thinh chẳng biết nói gì!

Cát Âu đem đất phong đặt tên là Tát Nhĩ Đạt, thực sự làm mọi người kinh ngạc. Ngay cả Áo Nhĩ Ba Đại đế cũng lấy làm khó tin, lão nhìn qua Dịch Vân rồi hỏi: "Lời của Cát Âu rõ ràng như vậy rồi. Muốn đặt tên đất phong là Tát Nhĩ Đạt theo họ của ngươi, Dịch Vân ngươi nghĩ sao?"

Dù đặt tên đất theo họ của Dịch Vân là ý tốt của Cát Âu, nhưng cũng phải cần hắn chấp nhận mới xong.

Vùng đất Ái Đạt Trấn là lãnh địa ngàn đời tổ truyền của tộc Tư Đạt Đặc. Dù sau thảm án năm đó đã khiến cho tộc này toàn diệt, Vương thất Kỳ Võ mới thu hồi, rồi Dịch Vân lại đoạt về, thì hắn cũng không có khả năng xây dựng lại như xưa. Nên Dịch Vân đành phải chuyển quyền sử dụng, kinh doanh cho gia tộc Kiệt Nặc Tư. Đối với quyết định này hắn vẫn cho là vô cùng đúng đắn và sẽ không bao giờ hối hận.

Nhưng dù sao nơi đó cũng là quê cha đất tổ hàng vạn năm rồi. Dù tới thời Phổ Tu Tư nghèo đói bần cùng, thì bọn họ vẫn tự hào vì mảnh đất này. Vạn năm đâu có ngắn, nhưng cái tên Tư Đạt Đặc vẫn chưa một lần thay đổi!

Nếu ông ngoại và cậu dưới suối vàng biết được, cho dù là thông cảm với khổ tâm của hắn, thì cũng sẽ vì cái chuyện thay tên đổi họ mà cảm thấy đau lòng khôn xiết. Cho dù sau này, một lần nữa lấy lại tên xưa, thì cũng không tránh khỏi nỗi nhục của một vùng đất đã từng một lần thay chủ!

Lão đại Môn La lúc này cũng lặng thinh, nhưng trong lòng lão chắc chắn vẫn day dứt bởi hàng ngàn năm huy hoàng rực rỡ thuở xa xưa của gia tộc Tư Đạt Đặc. Bây giờ đất tổ sắp đổi tên, con cháu đời sau vô năng vô phước, lão làm sao không cảm thấy như xát muối trong tâm cho được.

Có điều!

Trong tình huống Thanh Lôi Chế Tài đoàn toàn quân bị diệt, Khoa Lạc Lý tử vong, dù vụ thảm án nơi Ái Đạt Trấn kia vẫn còn một người nắm rõ, Hi Đồ Ân Thần sứ. Thì lão quái vật kia, sẽ không vì hắn là hậu nhân duy nhất còn tồn tại của tộc Tư Đạt Đặc, mà liên tưởng đến hung thủ tiêu diệt Thanh Lôi quân đoàn cùng với Khoa Lạc Lý được.

Vì thực lực của hắn bây giờ mới xấp xỉ Lục tinh, căn bản không đủ trình độ đụng tới một sợi lông của đoàn viên Thanh Lôi quân chứ đừng nói tới cỡ cao thủ Thất tinh đỉnh phong như Khoa Lạc Lý.

Cho nên có thể nói, bất kể là thân phận chân thật được phơi bày ra ánh sáng thì hắn cũng sẽ tuyệt đối an toàn. Cái dĩ vãng từng bó buộc tay chân hắn rốt cuộc cũng đã tan thành mây khói!

Nghĩ đến điểm này, Dịch Vân trong lòng liền liên lạc với Môn La: "Lão đại, tiểu đệ nhớ năm đó người nguyện lấy một giọt còn trân quí hơn máu của mình rồi dùng bí pháp Cấm Huyết Huyết Kế mà cải tạo hoàn toàn thân thể này, chỉ ngàn vạn lần mong muốn đệ đáp ứng người một chuyện có phải không?"

Môn La lấy làm lạ: "Chuyện lâu như vậy mà tiểu tử ngươi còn nhớ sao! Ừ, là muốn ngươi cải họ cha mà theo tộc truyền trở thành người của Tư Đạt Đặc gia tộc đó!"

Nói tới đây, lão giật mình kinh ngạc: "Tiểu tử, đừng nói hiện tại người định làm thế chứ!"

Dịch Vân thản nhiên: "Chỉ là sáng nay sực nhớ ra thôi. Yến tiệc tối qua, Phụ Á một mình tới gặp tiểu đệ, theo những lời úp mở của nàng ta, thì sợ rằng đã đoán ra được thân phận thực sự của tiểu đệ rồi. Cho dù có giấu diếm, thì liệu sẽ giấu được bao lâu chứ. Với lại, Dịch Vân này đã là người của Tư Đạt Đặc, thì vĩnh viễn muốn cái tên này rực rỡ trong thiên hạ, chói lọi dưới ánh mặt trời. Đất đai của tổ tiên, cũng vì thế mà sẽ không bao giờ thay đổi!

"Thời cơ bây giờ đã chín mùi, vô cùng thích hợp để tiểu đệ này hoàn thành lời hứa năm xưa với lão ca!"

Dịch Vân trao đổi đến đây xong cũng không do dự nữa, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đang kiên nhẫn nhìn hắn của Áo Nhĩ Ba, dứt khoát một hơi: "Tấm lòng của Cát Âu tộc trưởng, Dịch Vân xin nhận, tên của lãnh địa này, cứ lấy theo họ của Vân vậy!"

Cát Âu nghe mà mừng ra mặt, hiển nhiên, lão thật sự vui như mở cờ trong bụng khi Dịch Vân đáp ứng đề nghị đó. Áo Nhĩ Ba cũng gật gật đầu, cười to: "Lấy một cái họ khác tộc để đặt cho đất phong, quả là chuyện hiếm thấy. Hôm nay có thể nói là bản vương đã mở ra một trang mới trong lịch sử của đế quốc, cũng như việc Dịch Vân tặng đất phong cho gia tộc Kiệt Nặc Tư vậy! Sau này những chuyện như thế dù có xảy ra cũng không còn làm người khác ngạc nhiên nữa rồi!"

"Vậy, Ái Đạt trấn bây giờ có phải là đổi tên thành Tát Nhĩ Đạt của tiểu tử ngươi hay không?"

Nhưng trái với suy nghĩ của mọi người, Dịch Vân khẽ lắc đầu, rồi chậm rãi nói từng từ một: "Đúng là sẽ đặt tên theo họ của Vân, nhưng không phải là Tát Nhĩ Đạt, mà là một cái họ khác!"

Áo Nhĩ Ba cùng những người xung quanh lại một lần nữa ngẩn người, còn chưa kịp hiểu ý nghĩa của lời nói kìa thì thiếu niên đó đã tiếp: "Họ của thần không phải là Tát Nhĩ Đạt mà là Tư Đạt Đặc, thỉnh bệ hạ ân chuẩn!" Text được lấy tại Truyện FULL

Áo Nhĩ Ba nghe mà khẽ chấn động, rồi như sực nhớ ra điều gì, đứng phắt dậy: "Ngươi nói gì? Tư Đạt Đặc ư? Không phải là…?"

Dịch Vân bình tĩnh tiến tới, thản nhiên: "Tư Đạt Đặc, là họ của thần! Dịch Vân Tư Đạt Đặc mới là tên gọi thật sự của thần. Thần là tộc nhân kế thừa của dòng họ từ ngàn đời trước, Tư Đạt Đặc gia tộc!"

Oanh…

Lời nói nhẹ nhàng mà như long trời lở đất, dường như vừa có một tia sét ầm ầm vụt qua bên tai những người đang đứng trên đại điện. Làm cho tất cả đều chấn động khôn cùng!

Ai nấy đều không thể tin tưởng mà nhìn thiếu niên tóc đen đứng sừng sững giữa đại điện kia! Đặc biệt là Bá Nạp Đốn và tộc trưởng Mặc Tây của gia tộc Lam Duy Nhĩ, lại càng sững sốt đến thiếu điều nhảy dựng lên, kinh hoàng nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang lạnh lùng bình thản đứng đó!

Phảng phất như thời gian dừng đứng lại, và vô số những ánh mắt kinh nghi lẫn sợ hãi tập trung lên người thiếu niên đang hiên ngang kiên cường trước ngàn vạn cơn sóng dữ. Dường như những lời hắn vừa thốt ra chỉ là những chuyện rất bình thường, rất là hiển nhiên, trái ngược với bầu không khí xôn xao có phần hỗn loạn và náo động xung quanh.

Bên ngoài đại điện, trước tấm gương ma pháp khổng lồ, Phụ Á mặt mày trắng bệch ra, thân thể mềm mại là vậy giờ cũng run lên bần bật. Nàng ta ngơ ngác nhìn hình ảnh người anh em họ hàng của mình đang lạnh lùng trong điện mà không thốt nên được một lời.

Cùng lúc đó, ở sát bên cạnh nàng ta, Bối Cách vẻ mặt cũng cau có khó coi vô cùng. Mồ hôi không biết từ đâu tuôn ra đẫm lưng, lẩm bẩm như chỉ để mỗi mình mình nghe thấy: "Ổ kiến nhỏ có thể làm sập đê trăm dặm!(NV: Một đóa hoa đẹp vốn được tạo nên từ những cánh hoa nhỏ bé)! Khơi khơi một lời mà lại trở thành tiên đoán sao? Hắn quả thật là đứa con thứ bảy của tộc trưởng sao? Gia tộc Lam Duy Nhĩ rốt cuộc đã gặp phải một kết cục hết sức tồi tệ như vậy sao!?"