Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 320: Hình lao (2)




Lại nửa canh giờ trôi qua, Dịch Vân trông thấy từ xa xa có hai nam hai nữ đang chạy về phía thạch thất, tất cả bọn họ đều trầm mặc và lãnh đạm, hai mắt lờ đờ u mê vô thần, không cần suy đoán cũng biết ngay là thành viên của Đấu Khuyển. Thế nhưng khiến hắn kinh ngạc không thôi, ở phía sau bốn người nọ, lại là Lan Ny.

"Làm sao cô ta đã vội trở về vậy? Số người nào đã đủ đâu!"

Đợi bốn người kia đi vào thạch thất, Dịch Vân liền như sét đánh không kịp bưng tai tấn công vào gáy bọn họ, khiến cho tất cả còn chưa kịp phản ứng đã ngất đi.

Lan Ny sau đó cũng tiến đến, thấy đồng bạn nằm như cá mòi xếp lớp dưới đất liền vô cùng hoảng sợ. Dịch Vân lúc này mới tới gần khẽ hỏi: "Sao thế? Sao lại trở về cùng với chừng này người! Hẳn là còn một đám người lớn nữa chưa tới kịp phải không?" Lan Ny lắc đầu: " Một đám người ư? Không có đâu, cũng chỉ còn mỗi tiểu đội của Đề Mỗ, bọn họ có khoảng hai mươi người, lúc sáng ra nhận nhiệm vụ không còn nên đều trở về nơi giam giữ. Địa phương đó chính là nơi trọng địa canh phòng nghiêm mật bậc nhất của Thanh Lôi Chế Tài đoàn. Hình Lao Mười Một, cho dù ta có đưa ra lệnh bài mà Tút Ma Ma cấp cho, thủ vệ nơi ấy cũng sẽ không cho ta tiến vào. Ta quả thực không thể đến được nơi đó, cho nên đành phải trở về...!

Tiểu đội của Đề Mỗ?

Dịch Vân lúc này mới nhớ lại, khi hắn xâm nhập vào Doanh địa của Thanh Lôi Đoàn, đã nghe thấy Lan Ny xông vào doanh trướng của Tút Ma Ma van xin hắn tha cho đám người Đề Mỗ đang bị giam giữ. Hắn vẫn còn nhớ như in, lúc đó Lan Ny nói tiểu đội đó có ba mươi hai người, mười người chết trận, hai mươi hai người còn lại trọng thương, đã khiến Tút Ma Ma nổi giận hạ lệnh giam cầm bọn họ, mà đó cũng chỉ là một âm mưu quỉ kế của Tút Ma Ma tiện tay dựng nên thôi!

"Đợi đã... Cô nói gì, chỉ còn bọn Đề Mỗ, hai mươi hai người, này...." Dịch Vân đột nhiên mạnh bạo chụp vai Lan Ny, quát lên: "Cô vừa nói gì? Còn sót lại hai mươi hai người là sao? Những người còn lại ở đâu?"

Lan Ny bàng hoàng lắc lắc đầu, cũng không hiểu vì sao Dịch Vân lại kích động như thế: "Không còn ai khác cả, Đề Mỗ là những người cuối cùng rồi..."

"Không đúng!" Dịch Vân gằn giọng: "Bây giờ nằm ở đây chỉ có năm mươi tư người, thêm hai mươi hai người kia nữa, kể cả cô cùng Hán Khắc, tổng cộng mới có bảy mươi tám người. Cô không phải đã nói, có tất cả ba trăm mười hai người sao? Làm sao bây giờ chỉ còn có thế, cô..."

"Không thể nào, chẳng lẽ..." Dịch Vân đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhưng nghẹn lời không nói ra được, chỉ thấy Lan Ny bi ai gật đầu: "Trước đây đúng là ba trăm mười hai người không sai, nhưng tám năm gần đây, bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, mà toàn là những nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm của Thanh Lôi Chế Tài đoàn, chúng bạn từng người từng người chết đi. Bây giờ, kể cả bọn Đề Mỗ bị giam bên trong cũng chỉ có những người ở đây nữa thôi... Chính vì vậy, ta mới van xin Tút Ma Ma, hắn cuối cùng cũng đáp ứng không giết bọn họ."

"Chết tiệt! Tút Ma Ma hắn gạt ngươi đó, bọn họ đã bị giam lại chưa, nhanh dẫn ta tới chỗ đó!" Dịch Vân trong lòng tự rủa xả mình, chuyện trọng yếu như vậy hắn phải biết từ lâu mới đúng chứ, chỉ là nãy giờ tinh thần đều đặt tại Lan Ny cùng Hán Khắc, mới quên mất chuyện lúc trước, đến tận thời điểm bây giờ mới nhớ ra...!

Hơn ba trăm người, hiện tại chỉ còn bảy mươi mấy, có nghĩa là đã tử vong hơn hai trăm ba mươi tư người, tỉ lệ chết trận như vậy, cho dù là binh lính của đế quốc nơi tiền tuyền cũng không sánh bằng, vậy khác nào cố tình để cho bọn họ đi chịu chết hay sao.

Dịch Vân lửa giận bừng bừng bộc phát đã bắt đầu khó có thể kiềm chế!

Mà Lan Ny thấy hắn tâm tình kích động như vậy, không nghĩ ngợi gì nhiều cũng biết tình hình đã không tốt như nàng từng tưởng, vội vàng đi ra ngoài, còn Dịch Vân lẩn khuất mà đeo bám xa xa đằng sau. Cả hai cùng nhắm hướng tây chạy vội đi!

Nhìn thấy hai người một trước một sau rời đi, Tạp Lỗ Tư thoáng trầm ngâm, sau đó lạnh lùng nhìn hai gã binh sĩ lúc này sợ cứng cả người, hừ một tiếng, bàn tay khẽ phất lên, thân hình bọn chúng liền giống như sương gặp mặt trời, tan biến thành tro bụi, một chút xương thừa cũng không hề tồn tại!

Cau mày, A Khắc Tây lạnh nhạt: "Không phải nói ngươi sẽ không ra tay ư! Sao vẫn còn làm mấy chuyện rỗi rãi vậy?"

"Hắc hắc, chỉ là hai con kiến hôi thôi mà, coi như không vi phạm lời hứa, không hề ra tay xuất thủ a!" nói đến đây Tạp Lỗ Tư bỗng đổi giọng: "Bạn già, ta nghĩ, định nhờ ngươi giúp ta một chuyện a!"

"Ta thừa biết ngươi định nói gì, muốn ta bố trí một cái Truyền Tống trận tại nơi gọi là Hình Lao Mười Một trong miệng con bé kia chứ gì! Có phải là chuyện ngươi định nhờ đây không?"

Tạp Lỗ Tư có chút kinh ngạc: "Ngươi không phải đang tập trung giải cấm kỵ chi độc sao? Còn đem linh thức đặt lên người con bé ấy làm gì?"

A Khắc Tây thoải mái nói: "Giải độc chủ yếu dựa vào hai đóa kỳ hoa kia, ta chỉ dẫn dường, khống chế mà thôi, tốn chút thời gian chứ có mất tí sức lực nào đâu. Ngươi cảm ứng được gì, ta cũng vậy..., chỉ là ta không thể hiểu ngươi đang nghĩ gì!"

"Một là tại sao ngươi không cảnh báo cho hắn, hai là tại sao ngươi không ngăn hắn lại? Tính hắn ngươi so với ta hẳn rõ ràng hơn rồi, chỉ biết ào ào làm việc, chẳng cân nhắc thiệt hơn nguy hiểm hay bại lộ tung tích gì cả." Nguồn tại http://Truyện FULL

"Vì vậy ta mới nhờ ngươi bố trí Truyền Tống trận để chút nữa dẫn hắn đi ra đó."

"Hừ, sự tình đơn giản, cứ thích làm cho phức tạp phiền toái thêm, quả là dư hơi mà!" A Khắc Tây dĩ nhiên không cho là đúng.

Lắc đầu, Tạp Lỗ Tư thận trọng: "Phiền toái đâu phải là vấn đề, mà vì ta không thể nhúng mũi vào việc của hắn quá nhiều được...Nếu phải chết thì để hắn chết đi, còn nếu sống được, thì hắn sẽ sống! Phải để hắn dùng năng lực của chính bản thân mình, cứu ra bằng hữu, ai sống ai chết đều do hắn! Mỗi người một lối sống, mỗi người một con đường để đi, ta không thể can thiệp quá sâu vào con đường của hắn."

Dừng lại một chút, Tạp Lỗ Tư nói tiếp: "Cũng đạo lý này, ngươi biết không, khi ta vừa mới bắt đầu có hiểu biết, ta chơi rất thân với Ba Đặc, mà giờ Tư Đạt Đặc gia tộc của hắn lâm vào cảnh bị diệt sát, ta có buồn ta có đau, nhưng ta sẽ không vì hắn báo thù. Một gia tộc hưng thịnh rồi suy tàn, đều là bể dâu, đều là con tạo xoay vần. Nếu không phải biết được bọn họ còn sót lại một đứa cháu, và lại là một tên cực kỳ thú vị, thì ta cũng chẳng lộ mặt làm gì!"

"Chỉ là làm thể nào để trợ giúp hắn, phải có chừng mực rõ ràng. Hoa trong nhà ấm, chẳng chịu nổi gió hàn sương muối, chim trong lồng nào biết được đất rộng trời cao. Ta sẽ không dọn cho hắn một con đường bằng phẳng để đi, lại càng không muốn ra tay để hắn ỷ lại mà mất đi bản sắc cá nhân, sáng tạo của riêng hắn. Nếu hắn còn sống, là đã tôi luyện được trong một kiếp, phải để hắn đối mặt với những điều đó!"

Gạo đem vào giã bao đau đớn,

Gạo giã xong rồi trắng tựa bông.

Sống ở trên đời người cũng vậy,

Gian nan đào luyện mới thành công!

"Nếu đã vậy thì cần gì ta bố trí Truyền Tống trận, ngươi muốn vậy không phải chút nữa định cưỡng chế hắn rời đi sao? Không quá mâu thuẫn với những lời vừa rồi sao?"

"Ta đã nói rồi, mọi việc đều có chừng mực. Giới hạn của ta là không để hắn chết ở nơi đây, tuyệt đối không thể. Còn về những người khác, đành trông đợi vào bản lĩnh của hắn thôi."

A Khắc Tây cười hắc hắc: "Khá cho mấy lời hoa ngôn xảo ngữ của ngươi! Hết lần này tới lần khác đều có lí lẽ vô cùng, rất có tư chất hùng biện a. Ta chịu không nói lại ngươi, vậy đi, việc này ta chỉ tụ thủ bàng quan, mặc ngươi quyết định à!

***

Phía Tây doanh địa Thanh Lôi Đoàn. Dưới chân ngọn núi đá hiểm trở, sừng sững một tòa kiến trúc được dựng nên hoàn toàn từ hắc thiết, trong ánh dương quang phản xạ ra những tia sáng xám xịt âm trầm.

Khác xa với Doanh địa trong kia, nơi này hầu như cái gì cũng bằng sắt. Cửa sắt, tường sắt, còn có cả Thiết vệ, là ba tên đại hán lực lưỡng cường tráng, một đao hai kiếm, đều có cảnh giới Lục tinh Chiến Cuồng cường giả.

"Ngươi sao lại chạy tới đây nữa?" Nhìn thấy từ độc đạo trọng yếu một nữ tử đang gấp rút đi vào, gã đại hán mang đao A Cú lạnh lùng: "Ta đã nói, nơi đây không phải là chỗ ngươi có thể lui tới, cho dù ngươi có lệnh bài của Đoàn trưởng cũng vậy!"

Gã đại hán A Ky cũng cười: "Còn nữa, cho dù sau này ngươi có trở thành nữ nhân chính thức của Đoàn trưởng, đạt lấy danh hiệu Nhất Nhật Phu Nhân (phu nhân một ngày) thứ mười một, cũng không có tư cách vào mật thất này!"

Tên thứ ba, A Phởn lặng lẽ cười khan, từ phía sau chặn mất đường lui của Lan Ny, ánh mắt sáng quắc như diều hâu chăm chú ngắm nhìn những đường nét lồi lõm trên người nàng:

"Có điều...Nếu như ngươi có thể trở thành 'Phu Nhân một đêm' của bọn ta, biết đâu chuyện này còn có thể thương lượng nhỉ?"

Lời vừa dứt, thì từ trên đỉnh đầu hắn, một luồng lực đạo uy mãnh cực kì bất ngờ giáng xuống! Còn chưa kịp phản ứng, cả ba tên chỉ cảm thấy một trận tê dại nhức buốt, thì ra khớp xương hàm đã bị đập vỡ nát. Rồi rốp rốp rắc rắc bụp bụp, một loạt tiếng xương bị chấn gãy lìa, sáu cái chân lủng lẳng nằm sáu góc cực kỳ quái dị! Xem ra bọn chúng muốn chạy muốn la cũng hết cách rồi!

"Lục tinh sơ giai sao, thực lực không tệ, nhưng quá kiêu ngạo, lơ là chủ quan nha!" Dịch Vân cười nhạt.

Ba gã đại hán lúc này nằm co quắp lăn lộn trên nền đá lạnh, đau đến chết đi sống lại, oán hận trợn trừng nhìn một gã thiếu niên lạ mặt. Chỉ thấy hắn khẽ nhếch mép: "Không hiểu tại sao, ta có cảm giác, lũ Thanh Lôi Đoàn các ngươi mở mồm ra là rất thối! Ài, nếu không giữ mồm giữ miệng được, vậy để ta giúp các ngươi vất bỏ nó đi thôi, cũng không cần cảm tạ nga."

Dứt lời, hắn một cước xuất ra, cả ba tên thủ vệ như diều đứt dây bắn tung vào phía cánh cửa sắt mà bọn chúng bảo vệ.

"Mau vào thôi." Dịch Vân vọt người vào trước, Lan Ny vẫn còn đứng sau há mồm trợn mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, không biết nói năng gì nữa.

Còn chưa chính thức đánh nhau, ba tên cảnh giới Lục tinh, đứng đầu trong đám tinh anh của Thanh Lôi Chế Tài Đoàn, cứ như vậy tàn phế trong nháy mắt, không kịp chống trả nỗi một đòn. Tuy nàng cũng biết Dịch Vân ca ca đơn thân độc mã xâm nhập vào tận nơi đây tất có chỗ ỷ lại, nhưng không hề nghĩ hắn lại cường đại đến mức đó. Chia lìa xa cách tám năm nay, hắn rốt cuộc là tu luyện kiểu gì đây?"

Tám năm trước, và tám năm sau, dường như là hai người xa lạ!

Choáng đầy trong tâm trí nàng trước nhất là cảm giác kinh ngạc vô hạn rồi sau đó lại chợt mừng rỡ điên cuồng! Lần đầu tiên đối với việc có thể mang theo đồng bạn thoát ra khỏi nơi này, nàng tràn ngập tự tin, liền vội vã chạy theo Dịch Vân đi sâu vào bên trong!

Ba tên thiết vệ văng mạnh vào cửa sắt, vang lên những tiếng xương cốt bị dập nát cực kỳ ghê rợn đã đánh động toàn bộ những người trong Hình Lao, Dịch Vân lúc này lạnh lùng đứng đó, quét mắt nhìn xung quanh, thì thấy có gần ba mươi người.

Nơi đây rất rộng rãi và sáng sủa, không hề tối tăm ẩm ướt như một nhà giam, cũng không có bài trí gì nhiều, lại không có phòng giam giữ phạm nhân. Chỉ thấy ở chính giữa có ba cái hòm đá trắng vuông vức, phía trên nó treo ngược lủng lẳng ba người, còn đối diện Dịch Vân, một đám đông chừng hai mươi mấy tên đều đang ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ngươi là ai, làm sao lại xông vào được trọng địa Hình Lao của Thanh Lôi Đoàn, còn cả gan đả thương Thiết vệ?" đứng sau cùng của đám người đó, một gã mặc áo bào trắng, hơi già cả, lớn tiếng quát.

Dịch Vân căn bản chẳng hề để ý tới hắn, trừng trừng nhìn ba cái thân hình bất động treo ngược giữa không trung kia. Chỉ thấy đó là hai nam một nữ, vùng ngực ngay chỗ trái tim bị đục thủng một lỗ nhỏ, nơi đó cắm một cái ống nhỏ trong suốt, máu không ngừng chảy ra ở đầu kia, nhỏ ròng ròng xuống ba chiếc hòm màu trắng đang mơ hồ lan tỏa ma lực ra xung quanh.

Những cái ống im lìm không nhúc nhích, bên trong dịch thể đỏ sậm chậm rãi chảy xuống, cảnh tượng vô cùng quỉ dị.

Hút máu tươi từ ngực ư!? Dịch Vân nhìn mà sôi gan nát ruột, trợn rách khóe mắt, nổi khùng lên cấp tốc vọt tới:

"Bọn khốn kiếp chó chết! Còn không dừng lại cho ta!"

Lão già trường bào màu trắng hét to: "Tuyệt đối không để hắn tới gần, nhanh chặn hắn lại, giết hắn đi!"