Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 291: Ra điều kiện (Thượng)




"Điều kiện của ta rất đơn giản", Dịch Vân nói: "Lấy vùng đất bên ngoài lãnh địa Ái Đạt Trấn, bãi đất Đức Lặc Cao cùng với các mỏ khoáng sản của Lam Duy Nhĩ gia tộc các ngươi, tổng cộng chín chỗ toàn bộ nhượng lại cho ta, không kèm theo điều kiện gì cả.

"Cái gì? Chín khối thuộc địa? Cái điều kiện chết tiệt, hoang đường gì thế, ngươi cứ nằm mơ đi!" Mặc Tây nghe vậy rống giận kêu lên.

"Bên ngoài Ái Đạt trấn, bãi đất Đức Lặc Cao..." Bối Cách lẩm bẩm, chỉ cảm thấy vô cùng quen thuộc, tập trung suy nghĩ, sau đó dường như nghĩ ra được điều gì, thân thể bỗng nhiên run rẩy dữ dội, khuôn mặt mang vẻ không thể tin được hoảng sợ nhìn Dịch Vân từ trên xuống dưới, giống như muốn nhìn thấu hắn.

"Chín khối thuộc địa, mặc dù số khoáng sản trong đó chiếm không đến 2 thành trong tổng lượng khoáng sản của Lam Duy Nhĩ gia tộc ta, nhưng nếu thêm vào lãnh địa thì có tổng diện tích hơn 30 dặm, hơn nữa là nhượng lại vĩnh cửu, điều kiện quá đáng như thế, ngươi cho rằng ta sẽ đáp ứng sao?" Trán Bá Nạp Đốn nổi gân xanh, cường đại uy áp nhanh chóng bao phủ lấy thiếu niên, trầm giọng nói.

Không tới 2 thành khoáng sản cùng với hơn 30 dặm lãnh địa, tuy tổn thất như thế, nhưng đối với Lam Duy Nhĩ gia tộc của ngươi ảnh hưởng không lớn, nếu so với hậu quả của việc ám sát ta cũng không tính là quá mức, đây là điều kiện duy nhất của ta, tuyệt không sửa đổi, đồng ý hay không, một lời quyết định!" Dịch Vân nói rất thản nhiên, phảng phất như việc này không liên quan tới mình.

Nói tới đây, hắn lại nói thêm một câu: "Bá Nạp Đốn tướng quân, ta phải nhắc nhở ngươi, càng ngày càng có nhiều cường giả đi lại đây, chờ bọn họ đến, đến lúc đó hiện trường cùng nhân chứng đều có, khó mà che dấu được, thời gian của ngươi không còn nhiều đâu."

Lúc này quả đúng không phải là thời điểm mặc cả, thời điểm thiếu niên này đưa ra đề nghị giao dịch thật xảo quyệt, không chấp nhận cũng không xong, mà chấp nhận cũng không mặc cả được, trầm mặc, Bá Nạp Đốn ngưng trọng hỏi: "Điều kiện của ngươi, có thể đảm bảo rằng Mễ Nặc viện trưởng tuyệt đối không vì chuyện này mà gây phiền toái cho Lam Duy Nhĩ gia tộc ta?"

Cùng đối địch với một gã cường giả Cửu Tinh, đối với một gia tộc mà nói, đó là tổn thất không thể thừa nhận nổi, nếu có thể thành công giết chết thiếu niên này, Lam Duy Nhĩ gia tộc còn có thể chịu được, nhưng giờ hắn vẫn sống sờ sờ, Bá Nạp Đốn đương nhiên không muốn lôi Mễ Nặc vào chuyện này, bởi vì việc đó vô cùng tai hại, nên hắn vẫn vô cùng dè chừng chuyện này.

Gật gật đầu, Dịch Vân nói: "Đương nhiên! Ta cũng không muốn Mễ Nặc lão sư nhúng tay vào chuyện giữa ta và gia tộc các ngươi, đối với ta mà nói, đệ nhất thế gia, gia tộc Lam Duy Nhĩ cũng chỉ là một trò chơi khảo nghiêm năng lực ta thôi, có thể đạt tới mức nào, ta cũng muốn biết, huống chi, sau việc này, thượng tướng quân sẽ không lặp lại sai lầm này, sẽ tự mình đối phó với ta?"

"Trò chơi? Ngươi lại cho đây là trò chơi? Ha ha ha..." Bá Nạp Đốn nghe vậy cắn chặt răng, cảm thấy mạch máu nơi huyệt Thái Dương đập mạnh từng đợt, mắt tối sầm lại vì tức giận, giận quá hóa cười: "Trêu chọc Lam Duy Nhĩ gia tộc ta, vậy mà còn cho rằng chúng ta chỉ là trò chơi? Được, tốt lắm! Ta đáp ứng giao dịch này, nhớ kĩ lời ngươi vừa nói, ta lấy vinh dự ngàn năm của gia tộc ra thề, ngày sau sẽ cho ngươi hối hận vạn lần vì đã nói ra lời này!"

Vinh quang ngàn năm của gia tộc Lam Duy Nhĩ, chưa bao giờ bị coi thường như thế, bị sỉ nhục như thế, Bá Nạp Đốn đang liều mạng áp chế cơn giận, nếu lúc này không có Bố Lạp Tác, hắn chắc chắn sẽ bầm thây thiếu niên này thành vạn đoạn để xả giận.

Cảm thấy được sự tức giận nhưng vẫn cố kiềm lại của Bá Nạp Đốn, vẻ mặt Dịch Vân vẫn thản nhiên như cũ, nhún vai, lạnh nhạt nói: "Nếu ta nhớ không lầm, từ đầu đến cuối, ta chưa bao giờ chủ động đi trêu chọc gia tộc Lam Duy Nhĩ ngươi, toàn bộ là do các ngươi đối phó ta trước, hơn nữa không chỉ một lần, mà là liên tục 3 lần, nếu không phải ta mạng tốt, đến tột cùng là ai đi trêu chọc ai?" Text được lấy tại Truyện FULL

Đầu tiên là Ba Bố Á binh đoàn vây giết, sau đó là Khiết Tây Tạp báo thù, vô trận đấu Ma Đa sử dụng thủ đoạn ác độc, cuối cùng là A Lý Bố sử dụng Ám Ảnh Diệt Sát quân đoàn tấn công, nhiều lần đem Dịch Vân rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh, rốt cục là ai trêu chọc ai, ai muốn giết ai?

Chỉ đơn giản một câu, làm cho Bá Nạp Đốn sững sờ, nhất thời im lặng.

Không một tiếng động, hai người một hỏi một đáp, những người có mặt tại đây đều nghe được rõ ràng.

Mặc Tây nghe vậy vô cùng tức giận, cảm thấy tên thiếu niên này đúng là không biết tự lượng sức, cuồng ngạo coi thường gia tộc Lam Duy Nhĩ, càng nghe càng giận, nhưng không dám công kích hắn, đang muốn mở miệng mắng, lại bị Bá Nạp Đốn trừng mắt ngăn lại.

Bối Cách dường như đang có suy nghĩ, đôi mắt luôn đặt trên người thiếu niên, chưa từng di dời, cảm giác khó tả này, kí ức sớm đã quên mất đột nhiên hiện lên, càng nhìn hắn càng kinh ngạc, thời tiết đang là mùa xuân gió mát vi vu, nhưng hắn lại chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Mà Bố Lạp Tác cùng với mọi người trong Lai Nhân học viện thì cảm giác được cảnh trước mắt vô cùng khó tin, một già một trẻ, một tướng quân truyền kì cùng với một thiếu niên tuổi đôi mươi, quyền lợi địa vị kém xa nhau, thực lực vô cùng chênh lệch, nhưng thiếu niên lại không hề sợ hãi, đem bản thân mình đặt ngang hàng với thượng tướng quân đế quốc, tiến hành đàm phán nảy lửa, khí thế bình thản, thần thái tự tin, không có nửa phần yếu thế.

Thực lực thấp, tư thái cuồng ngạo, không biết tự lượng sức cũng không quan trọng, điểm quan trọng là bằng vào sự tự tin, hắn có thể trước mặt Bá Nạp Đốn hiện ra khí thế không thể khuất phục, điểm này đệ tử của Lai Nhân học viện không thể nào làm được.

Người vô sỉ, ác ma khát máu, thiếu niên dũng cảm, ba loại tính cách khác nhau, chỉ cần gặp qua, cả đời khó quên, không thể nhìn thấu được.

"Giao dịch hoàn thành, hiện giờ, hai thanh ma pháp binh khí trên tay ngươi là vật của gia tộc Lam Duy Nhĩ ta, lập tức trả lại cho bản thượng tướng." Biểu tình của thượng tướng quân vô cùng ngưng trọng.

Lúc này trên tay thiếu niên, là một cây đoản kiếm thuộc tính Lôi, cùng một ma binh tam phẩm sơ giai, theo tự thứ tự đoạt được từ A Lý Bố cùng Mặc Tây, hoàn toàn không để ý tới sự thúc giục của Bá Nạp Đốn, quang mang khẽ hiện, thu toàn bộ vào không gian giới chỉ.

"Thượng tướng quân ngài nghĩ đơn giản vậy sao?" Hai hàng lông mày hơi nhíu lại, Dịch Vân nhàn nhạt nói: "Trước sau hai lần, A Lý Bố cùng Mặc Tây tộc trưởng dùng binh khí này ám sát ta, nhưng ta không chết, lại lấy được hai thanh ma pháp binh khí này, nên đương nhiên nó là chiến lợi phẩm của ta, nói đơn giản, đó là quy tắc trên chiến trường, ngài thân là đến quốc tướng quân truyền kì, ra chiến trường đã nhiều, sao lại không rõ? Từ nay về sau chúng nó sẽ là đồ của ta, không quan hệ tới Lam Duy Nhĩ gia tộc."

"Ngươi...". " Bá Nạp Đốn quả thực tức muốn nổ phổi, ma pháp binh khí tam phẩm sơ giai, đó là ma pháp binh khí có cấp bậc cao nhất của Lam Duy Nhĩ gia tộc, Lôi Hổ chủy, lại là thánh vật do tổ tiên truyền qua mấy đời, là vật tượng trưng tối cao cho tinh thần gia tộc, khi không lại rơi vào tay ngoại nhân.

Có Bố Lạp Tác ở đây, áp chế hắn chặt chẽ, xem như không có khả năng động thủ đoạt lại, trong lòng hắn đã sớm mắng Mặc Tây cùng A Lý Bố ám sát ngu xuẩn, lãnh địa đã mất, bây giờ ngay cả thánh vật gia tộc cũng mất nốt, lại bồi thêm một thanh ma pháp binh khí, uất khí như thế, Bá Nạp Đốn chưa từng trải qua trong đời, trong lòng như có một ngọn lửa gào thét.

Nhìn ánh mắt cuồng nộ của thượng tướng quân, sát ý nồng đậm, Dịch Vân cười cười: "Hai thanh ma pháp binh khí này, với ta một chút tác dụng cũng không có, thượng tướng quân người nếu muốn lấy về cũng được, nhiều lắm chỉ trả giá một chút thôi, nói cách khác là một cuộc giao dịch khác."

"Chết tiệt! Dám lấy phương thức này để giao dịch cùng Lam Duy Nhĩ gia tộc ta, người là người duy nhất trong ngàn năm qua, đừng hối hận, ngày sau bản tướng sẽ hồi báo ngươi gấp mười lần trăm lần, nói điều kiện?"

"Giờ không vội, hiện tại còn chưa nghĩ ra, qua mấy hôm nữa, ta sẽ cho người tới trao đổi cùng gia tộc ngươi, đây là con đường duy nhất lấy lại ma binh, kiên nhẫn chờ đi."

Chiến trường đẫm máu, bầu không khí tiêu điều, thế cục hỗn loạn, Bá Nạp Đốn rốt cục bị áp chế, từ thượng phong rơi xuống hạ phong, không thể không chấp nhận toàn bộ điều kiện thiếu niên đưa ra, đợi Mặc Tây ôm lấy A Lý Bố đang hấp hối, thu hồi cánh tay cụt của hắn, định rời đi thì thấy thân hình Dịch Vân chợt lóe, đã tới trước mặt Bố Lạp Tác, xoay ngược chuôi ma pháp binh khí trong tay, đưa chuôi kiếm về trước, thanh âm hắn cầu khẩn:

"Bố Lạp Tác viện trưởng, cảm tạ ngài xuất thủ tương trợ, chuôi ma pháp binh khí tam phẩm trung giai này, coi như là báo đáp thành ý của ngài, thỉnh nhận lấy."

"Cái gì? " Kể cả Bố Lạp Tác, thân hình mọi người đồng thời kịch chấn, đều mang vẻ mặt không dám tin.

Ma pháp binh khí hỏa hồng, quang mang chói lòa, đây là một ma pháp binh khí cực phẩm, đối với bất kì võ giả nào, đều mang giá trị không thể so sánh được, cho dù là tuyệt thế cường giả Cửu tinh đỉnh phong cũng sẽ trả bất cứ giá nào để đạt được.

Lực hấp dẫn quá lớn, cổ tay Bố Lạp Tác khẽ run, trái tim đập bịch bịch liên hồi, một tay cầm lấy ma pháp binh khí của Dịch Vân, hai mắt hiện lên thần thái vô cùng hưng phấn, đây quả thực là ma pháp binh khí tam phẩm, không thể nghi ngờ.

"Này, lễ vật quá giá trị. Ta không thể…" Do quan hệ với Mễ Nặc, Dịch Vân coi như là tiểu bối của hắn, lễ vật quá lớn, thân là trưởng bối hắn làm sao có thể nhận, phải khéo léo từ chối, nhưng lại vô cùng không nỡ.

Hiện tại ma pháp binh khí cao nhất hắn có được chỉ mang cấp bậc nhị phẩm đỉnh phong, tuy đã không tầm thường, nhưng so sánh với chuôi ma pháp binh khí tam phẩm trung giai này, đúng là một trời một vực, không thể so sánh được, huống chi, Bố Lạp Tác tu luyện đấu khí chính là mang thuộc tính hỏa, có được trong tay một thanh ma pháp binh khí tam phẩm trung giai cực phẩm, hắn có thể phát huy đến uy lực của ma pháp binh khí tứ phẩm.

Hiện nay, bên trong Kỳ Vũ đế quốc, vẻn vẹn chỉ có một thanh ma pháp binh khí tứ phẩm tồn tại, đó là vật được Kỳ Vũ vương thất đời đời truyền lưu, mỗi người đều biết, là thần binh có tên: "Hổ Phách kiếm", đây là kỳ trân hãn thế duy nhất, căn bản không có bất kỳ binh khí nào có thể so sánh.

Mà chuôi ma pháp binh khí tam phẩm của thiếu niên nà, chỉ cần trên tay hắn, đó là binh khí tiếp cận gần nhất với thần binh Hổ Phách, là ước mơ theo đuổi suốt đời của võ giả, nhưng thân là trưởng bối phải có tự tôn, hai bên đều khó, hắn nhất thời lâm vào cảnh khó xử.

Nhìn ra băn khoăn trong lòng Bố Lạp Tác, Dịch Vân càng đưa thanh ma pháp binh khí tới gần, nhẹ giọng nói: "Bố Lạp Tác viện trưởng, ma pháp binh khí tam phẩm hiện thế, lại trên tay ta, ngày sau chắc chắn sẽ làm cho Lam Duy Nhĩ gia tộc cướp đoạt bằng mọi giá, tặng cho ngài, đúng là một phần thành ý của ta, nhưng cũng là cắt đứt phiền toái cho chuỗi ngày sau, ngài nhận lấy, coi như đã giúp ta một đại ân."

Bố Lạp Tác nghe vậy hơi giật mình, chợt hiểu được, từ xưa đến nay hoài bích có tội, lấy thực lực thiếu niên này, sở hữu ma pháp binh khí cực phẩm không phải là phúc mà là họa sát thân vĩnh viễn không ngừng.