Cấm Huyết Hồng Liên

Chương 252: Mộng đẹp kết thúc




Khu nghỉ ngơi Kỳ Võ học viện.

"Phụ Á, ngươi hôm nay tới đây không phải vì xem trận đấu của tiểu tử kia sao? Giờ đến phiên hắn xuất chiến, trận chiến tất bại, haha, cũng nên cho ngươi hết giận a?" Ma Đa cười nói.

Phụ Á nghe vậy oán hận nói: "Cái tên hỗn trướng đáng giận kia, ta hận không thể một cước đạp chết hắn, trận đấu của hắn ta làm gì có hứng thú, nếu không phải ông nội buộc ta nên tới xem, còn nói cái gì thực lực hắn thật trên ta một bậc, tức chết người mà, ta mà muốn đi xem hắn thi đấu à?"

"Vừa rồi một đường lại đây, ven đường nghe không ít tiếng người cười nhạo, nói chuyện liên quan gì đến cái mông, quả thực giận chết ta! Chỉ cần đại hội chấm dứt, ta liền lấy danh nghĩa gia tộc khiêu chiến hắn, nhất định phải tự tay đánh bại hắn, làm nhục hắn gấp bội, chỉ có như vậy mới làm ta hết giận, xem người khác đả bại hắn thì tính cái gì!".

"Ông nội có nói qua, thực lực ngươi không bằng hắn?" Ma Đa hiển nhiên kinh ngạc.

"Đúng, điều này có thể sao? Cho dù hắn có bí pháp chết tiệt kia dù sao cũng có hạn chế sử dụng, hiệu quả triệt tiêu ma pháp, ma lực hao tổn tuyệt đối không thấp, ta nếu từ đầu cẩn thận ứng chiến làm sao để hắn thi triển bí pháp hai lần? Ta có 10 phần nắm chắc đánh bại hắn mà!" Vừa nói đến Dịch Vân, Phụ Á nghiến răng nghiến lợi, không biết đây là điều Dịch Vân chờ mong, nàng càng hận, hắn càng khoái.

"Chỉ sợ không đơn giản như vậy!" trầm ngâm một lát, Ma Đa trầm giọng nói: "Nhãn lực ông nội hơn xa ta và ngươi, hắn đã nói như vậy, hẳn không phải vô lý, trận đấu này có lẽ không phải không thú vị!"

Khu nghỉ ngơi Thiên Phong học viện.

Thực lực tam hoàng tử Cổ Lan tuy rằng không địch lại tu giả gia tộc tu luyện huyết kế công pháp, nhưng hắn có khả năng đánh sâu vào năm ngươi đứng đầu, Kỳ Võ hoàng thất có tuyệt học Đằng long kinh thiên quyết.

Tranh đoạt lục cường đã hoàn thành ba trận, hiện tại còn 6 tuyển thủ, Cổ Lan hẳn là người mạnh nhất, Dịch Vân thế nhưng làm đối thủ hắn, làm cho mọi người Thiên Phong học viện vốn mong đợi vận may đến với hắn, nhiệt tâm lập tức nguội xuống.

Anna lúc này an ủi: "Dịch Vân, biểu hiện ngươi cho tới bây giờ đã tốt lắm, trận đấu này ngươi đánh hết sức đi, thua trong tay tam hoàng tử cũng là chuyện đáng tự hào!" Thực lực Cổ Lan Anna đánh giá rất cao, nếu bản thân nàng đánh với hắn cũng phi thường khó khăn, cơ hội thắng không vượt qua 5 phần, nàng là như thế, huống chi Dịch Vân?

Dịch Vân nghe vậy cười khổ, trận đấu còn chưa bắt đầu, hắn phải thua một cách tự hào?

Ước Hàn lúc này cũng nói: "Lấy kinh nghiệm giao thủ của ta với hắn, mặc kệ là sử đấu khí hoặc tốc độ di động đều mau phi thường, chỉ cần sơ xuất một cái hắn liền lủi lại gần người, phải đặc biệt phòng bị ưu thế tốc độ của hắn mới được." Ước Hàn tuy rằng xem Dịch Vân không vừa mắt nhưng hai người là đồng học Thiên Phong học viện, không có thù hận gì, đấu nội bộ, nhưng khi đối mặt người ngoài hắn cũng bỏ qua thành kiến của mình, liên hợp đối ngoại, từ đó mà xem Ước Hàn cũng là người hiểu chuyện, độc mồm độc miệng nhưng bản chất không xấu.

Các đệ tử khác đều chạy lại, ba lời bốn miệng chõ vào, nói ra đề nghị này nọ, nào là kéo dài thời gian, lấy lập trường truyền thụ cho Dịch Vân chiến pháp "Bại trận vinh quang", Dịch Vân tuy rằng bị làm cho dở khóc dở cười nhưng cảm thấy ấm áp.

Hắn trước giờ độc lai độc vãng, mặc dù ở Thiên Phong học viện gần hai năm nhưng với đồng học và giáo sư chưa từng giáp mặt bao nhiêu, ở chung hơn 20 ngày qua, đã không còn cảm giác xa lạ, đối với tính tình mọi người cũng hiểu hơn, biết bọn họ đang ý tốt khích lệ hắn, nhưng cái loại cổ vũ này hắn nghe không được tự nhiên a! truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Ca Đức đi tới vỗ nhẹ vai hắn nói: "Dịch Vân, tóm lại ngươi …", "Phó viện trưởng!" Dịch Vân cắt ngang lời Ca Đức, sợ hắn lại cổ vũ thêm nữa thì có mà…, "Phó viện trưởng, ta biết nên đánh thế nào, trận này ta sẽ xuất toàn lực ra!".

"Ồ, trận chiến tất bại còn có chiến ý thế này? Khó có khó có, ngàn vạn lần đừng bôi nhọ uy phong Thiên Phong học viện, Ước Hàn chính là tấm gương tốt cho ngươi, đi thôi!" Ca Đức gật đầu vui vẻ nói.

Trận chiến tất bại? Lời này làm Dịch Vân hết chỗ nói, "có thể hay không cổ vũ bình thường một chút chứ?", hình như Ca Đức hiểu lầm ý Dịch Vân, nghĩ hắn đem hết toàn lực giống như Ước Hàn khi đánh với Cổ Lan, kiên trì đến cuối cùng, "bại mà quang vinh", dù sao còn đỡ hơn chưa chiến đã hàng, hoặc là luống cuống thất bại, đều ảnh hưởng đến thể diện học viện, Thiên Phong học viện tuyệt không có loại nhu nhược, hắn cũng không cho phép phát sinh loại chuyện này.

Như vậy, Dịch Vân nói lời này là ý tứ gì? Ngay cả Môn La cũng muốn biết.

"Tiểu tử, ngươi nói đem hết toàn lực, không phải ngay cả đấu khí cũng xuất luôn chứ?" Môn La hỏi.

Lắc lắc đầu, Dịch Vân nói: "Hẳn là không, tình huống trước mắt mà nói, đem thân phận che dấu được thì đối với ta mới có lợi, nhưng mà đối mặt với đối thủ đỉnh phong, thủy hệ ma pháp không có khả năng giấu rồi, nên dùng song hệ ma pháp ứng chiến!".

"Ờ, tự tin là tốt, nhưng mà thực lực trung giai trước mắt của ngươi, đối thủ cao hơn hai giai vị, cho dù sử dụng hết ba loại tuyệt học cũng không nhất định thắng, ngươi hiểu rõ chứ?".

Dịch Vân lạnh nhạt nói: "Trận chiến ngày hôm qua ta với Khiết Tây Tạp, làm cho ta lĩnh ngộ thêm việc phối hợp sử dụng thủy hỏa song hệ ma pháp, hẳn là có cơ hội thắng. Hiện tại cũng đành đi một bước tính một bước, lão đại, ta hỏi một câu, Cổ Lan so với Khiết Tây Tạp thì như thế nào?".

"Quả thực là vấn đề ngu xuẩn! Ta đã nói rồi, nàng là huyết kế đệ tử trong gia tộc, người có thể thắng nàng cũng chỉ có mỗi Ma Đa, ngươi đã từng giao thủ với nàng nên rõ ràng chứ?"

"Đúng vậy, ta rất rõ ràng, rõ ràng ta không thể bại dưới Cổ Lan!".

Người khác làm không được, không có nghĩa hắn cũng thế, hắn chưa từng nghĩ tới mình sẽ bại, đương nhiên, kỳ thật hắn thực may mắn, đấu khí Phần kiếp tử diễm, song hệ ma pháp tương khắc, còn có một cái lĩnh vực, có được nhiêu đó vốn, hắn còn có thể chất đột phát cực hạn, chênh lệch tinh cấp vị giai so với ưu thế hắn có thì không tính là gì, hắn không có lý do để thất bại.

Mà muốn đem việc này biến thành sự thật, không thể nói bừa, mà là sự chuyển biến của tâm lý.

Tin tưởng, trường kỳ tự tin mới có thể nắm giữ vận mệnh.

Khu khách quý, Áo Nhĩ Ba cười nói: "Vận khí Cổ Lan thật tốt, hoặc nên nói là vận may của Điển Na mới đúng, bắt được tên thiếu niên kia làm đối thủ, hắn thăng cấp lục cường đã xác định." Kiệt Mễ Đặc vuốt hàm râu bạc trắng, cũng cười nói: "Tam hoàng tử chỉ cần không gặp đối thủ trong tứ đại gia tộc thì tiến vào lục cường là đương nhiên, đánh bại người thiếu niên kia không cần tốn sức nhiều, thắng bại ổn thỏa cả rồi!".

"Nhưng mà bệ hạ, muốn hay không tìm người thông báo một chút cho Tam hoàng tử, cấp cho thiếu niên kia một ít thể diện, lưu thủ một tý, lưu lại một điểm tình nghĩa cũng có lợi cho chúng ta sau này mời chào!"

Đạo lý đối nhân xử thế, chỉ cần là người sẽ bị tình nghĩa dây dưa, Kiệt Mễ Đạt thâm minh đề nghị, Áo Nhĩ Ba nghe xong cảm thấy có lý, đang muốn cho người đi thông báo Cổ Lan không cần nặng tay, chợt nghe Điển Na bên người cười nói: "Phụ vương, Pháp thánh bá bá, không cần thông tri ca ca, ngày hôm qua ta với hắn từng gặp qua Dịch Vân, nói chuyện một bữa cơm với nhau rồi, cảm giác cũng không tệ, tam ca hẳn là tự biết nặng nhẹ."

Áo Nhĩ Ba nghe vậy có chút kinh ngạc: "Ngươi với Cổ Lan ngày hôm qua gặp qua thiếu niên kia, còn ăn chung một bữa cơm? Tán gẫu những chuyện gì?"

Điển Na giản lược chuyện ngày hôm qua, Áo Nhĩ Ba và Kiệt Mễ Đạt nghe xong đồng thời nhíu mày, "Thời cơ chưa đến? Lời này có ý tứ gì?"

Kiệt Mễ Đạt nhíu chặt hai hàng lông mày, "Hắn chẳng những không có hứng thú với việc một Pháp Thánh thu hắn làm đồ đệ, lại nói diệu pháp hóa giải ma pháp vô hình kia rất đơn giản? Chỉ cần đến lúc không cần hắn giải thích chúng ta đều có thể hiểu?" đối mặt hai người đồng thanh hỏi, Điển Na lắc đầu nói: "Đúng là như vậy, lúc ấy ta và tam ca cũng nghe không rõ, chỉ là nhìn thần thái hắn lúc đó, không phải là nói hồ đồ!"

Áo Nhĩ Ba và Kiệt Mễ Đạt đồng thời trầm ngâm.

Tạp Lỗ Tư ngồi một bên, hai chân gác trên bàn, hắn nghe không sót câu chuyện của ba người, ngửa đầu uống một ngụm rượu, "Bí pháp làm cho ma pháp không có tác dụng lại rất đơn giản? Nực cười, ngay cả cường giả Tinh Vực cũng không dám nói như thế, nói xàm cũng có lý một chút, bá láp! Không biết ý tứ hắn đến cùng là cái gì, mặc kệ, dù sao chả ảnh hưởng gì đến ta, ta chỉ xem trò hay là được rồi, tiểu tử kia lần này muốn giấu cũng không được, ha ha ha!"

Góc bên kia.

An Kiệt La khoái chí cười nói: "Lão hỗn trướng, không đắc ý được bao lâu hả? Lời này quả thực không sai, ngươi bây giờ còn cười được sao? Ha ha ha!"

Mễ Nặc trầm ngâm, quả thật cười không nổi, nói: "Ta thừa nhận trận này Thiên Phong học viện thua rồi, nhưng tam hoàng tử tuyệt không thắng dễ dàng, ta dám cam đoan, kết quả khiến cho lão cẩu ngươi chấn động!"

"Buồn cười, đỉnh phong đánh trung giai thắng bại chỉ một lát, ngươi không nên tức khí nói hồ đồ nha!"

"Nhớ kỹ lời ta nói, chút nữa ngậm miệng mà xem trận đấu đi!"

Trong suy nghĩ của Mễ Nặc, Dịch Vân thua thì thua rồi, nhưng lá bài hắn dấu vẫn chưa lật lên, tuyệt không kẻ nào có thể tưởng tượng được, An Kiệt La không thể, Cổ Lan đương nhiên cũng không thể, song hệ ma pháp hiện thế, Cổ Lan tuyệt đối không thể thoải mái mà thắng được.

Nội tình Dịch Vân chỉ có hắn, lão sư kiêm nghĩa phụ biết rõ, hắn biết thiên phú đáng sợ của Dịch Vân, chỉ tiếc, thời cơ chưa tới, sân khấu của hắn không phải hiện tại, mà là kỳ Ma Đấu đại hội tiếp theo, nghĩ đến đây, Mễ Nặc khẽ thở dài một hơi, nhìn Dịch Vân đi lên sân đấu, Cổ Lan đã đứng chờ ở đó, hắn thẳng thắn, khóe miệng cười tươi như hoa nở: "Hôm qua mới cùng ngươi ăn bữa cơm, tán gẫu cũng thoải mái, không nghĩ đến hôm nay chúng ta đụng trận rồi, mà lá thăm này là do Vương muội rút ra, ngươi nói có trùng hợp hay không?"

Dịch Vân cũng cười nói: "Thực xảo, mà cũng tốt, đánh một trận đã, cuối cùng kết quả thế nào cũng thế, cho dù hôm nay vòng lục cường không chạm trán ngươi, chỉ cần ngươi thẳng một đường đến tam cường, thậm chí trận cuối cùng sớm muộn cũng gặp ta mà thôi, cho nên, bình thường thôi!".

"Ngươi cho rằng mình có cơ hội thắng?" Cổ Lên kinh ngạc.

Tại đây đang có 30 vạn người xem, mà ở bên ngoài còn có mấy trăm vạn nữa đồng thời nhìn lên màn hình ma pháp truyền tin, đều xác định Cổ Lan 10 thành chiến thắng.

Trung giai chống lại đỉnh phong, kém hai tinh vị, không quản hắn thật sự được nữ thần may mắn chiếu cố hay không cũng vô dụng, trước mặt thực lực tuyệt đối, kỳ tích không tồn tại.

Chênh lệch thực lực rõ ràng như thế, hắn thế nhưng cho mình sẽ thắng?

"Ngươi khinh thường ta sao?" Cổ Lan trầm giọng nói, ngày hôm qua gặp gỡ một phen, kỳ thật hắn rất có hảo cảm với Dịch Vân, "Ta không khinh thị bất kỳ đối thủ nào, chỉ là ta không nghĩ mình sẽ bại." Dịch Vân cười nhạt nói.

Cổ Lan tính tình thẳng thắn, học vũ thành si, tuyệt không giống xuất thân hoàng thất, hắn cũng thưởng thức tâm tình Dịch Vân, mở miệng nói:

"Thực lực thấp kém nhưng có tin tưởng mạnh mẽ, dựa vào một bữa cơm hôm qua, ta tính nhường ngươi ba chiêu, cũng cho ngươi thua chút mặt mũi, xem ra bây giờ không cần nữa!"

"Đương nhiên, ta cũng muốn thấy toàn bộ thực lực của tam hoàng tử, không cần lưu thủ, ta muốn đánh một trận thống khoái!"

Trên khán đài, tiếng nói nhỏ không ngừng vang lên: "Cái tên mến mông cuồng ma kia thế mà gặp tam hoàng tử, vận khí trong truyền thuyết rốt cục kết thúc rồi!"

"Ài, ta chính vì xem trận đấu của hắn mới dùng thu nhập cả năm mua vé cá độ, xem ra vận khí của hắn hết rồi, số tiền kia cũng toi rồi, ta oan quá mà!". "Chứng kiến vận may của hắn có thể lấy yếu thắng mạnh, mộng đẹp làm giàu của ta… tiêu tan rồi, kết quả trận đấu này định rồi, ai!"

Tâm tình dân chúng từ khi Dịch Vân xuất hiện liền tập trung lại, tuy rằng sớm biết sớm muộn cũng thua, nhưng vẫn hy vọng hắn có thể chống đỡ vài hiệp, thực lực yếu nhưng dựa vào vận khí tiến thẳng vào lục cường, sân khấu hắn đứng là chói mắt nhất toàn trường, dần nóng lên, trên người hắn mang theo mộng đẹp của tất cả dân chúng.

Cho dù là sao mai, tốt xấu gì cũng tỏa sáng chốc lát, khán giả đồng cảm, bị kích lên nhiệt tình, đã thật lâu không có trận đấu của một người làm cho bọn họ chờ đợi như vậy.

Vấn đề là, hắn lại gặp tam hoàng tử Cổ Lan, phá tan kết quả, chờ mong tiêu tan, tâm tình tất cả người xem đều biến mất, trong khoảng thời gian ngắn, vô số tiếng thở dài từ bốn phía khán đài vang lên.

Dịch Vân cũng không biết mình gặp Cổ Lan như một viên đá rơi vào mặt hồ làm gợn sóng, mọi người thở dài, vì không ai xem trọng hắn.

Đối với bọn họ mà nói, trận này xong rồi, mộng đẹp chấm dứt, chỉ đợi đến trận chung kết thôi.

Tất cả chuyện xưa đã kết thúc, hai chữ tàn khốc hiện ra, sự thật tàn khốc, đập tan tất cả giấc mộng.

Đối thủ đã vào sân, âm thanh trên đài vang lên, trận thứ ba chính thức bắt đầu.