Khi Doãn Trừng còn nhỏ từng nuôi một con mèo hoang.
Đó là một con mèo hoa nhỏ có bộ lông đen trắng lấm tấm, bộ dạng bẩn thỉu đạp vũng nước mưa bên đường cái, bé chỉ bằng một nắm tay mà cũng chẳng đẹp đẽ gì.
Khi trời mưa thì nó rúc vào cạnh thùng rác kêu meo meo thật to.
Một ngày mưa nào đó, khi anh nhìn thấy bé mèo nọ thì nó đang trốn trong một góc, nhìn anh một cách vô cùng đáng thương, cả người ướt như chuột lột.
Doãn Trừng chạy vào một siêu thị nhỏ ven đường dùng chút tiền lẻ mua một cái khăn lông bọc mèo con vào để lau khô nước cho nó.
Mũi mèo con hồng hồng, tuy bẩn nhưng cũng coi như là đáng yêu.
Doãn Trừng lau khô đệm thịt cho nó rồi bọc nó vào khăn lông nhét vào cặp sách.
Mèo con rất ngoan, khi anh đi học cũng yên lặng nằm trong cặp không kêu tiếng nào, tan học thì về nhà cùng Doãn Trừng.
Chân sau của nó không linh hoạt lắm, lắc lư bám theo cậu bé đeo cặp sách.
Nuôi mèo là chuyện không thể, nếu bị dì quản lý của cô nhi viện phát hiện thì bị mắng là chuyện nhỏ, mèo cũng sẽ bị vứt ra ngoài mất.
Mèo con còn nhỏ thế này không thể nào sống được trong cái chốn thành thị rách nát này được, đến cả việc chui vào thùng rác kiếm ăn mà nó cũng không thể làm nổi.
Cho nên Doãn Trừng đành cẩn thận giấu nó trong cặp sách của mình, đi ngủ thì ôm mèo ngủ, đi học thì nhét vào cặp, ăn cơm thì giấu dưới gầm giường.
Anh thậm chí còn dùng tiền tiêu vặt của mình mua sữa bò và đồ ăn vặt cho mèo con, mình thì chịu đói.
Đám trẻ trong cô nhi viện không thích chơi với anh, dù tính cách anh tốt, học hành cũng giỏi thì anh cũng chỉ nhận được những lời trào phúng mà thôi.
Bởi vì bọn chúng đều nói anh là con của tội phạm giết người.
Doãn Trừng không biết cha mình có phải tội phạm giết người hay không nhưng việc ông ta ném anh vào cô nhi viện đã đủ khốn nạn rồi.
Vào sinh nhật mười ba tuổi, anh đã ước mình có một người bạn, vì vậy mèo con đã xuất hiện ven đường.
Mèo con rất ngoan, nó chưa bao giờ kêu loạn, nhưng rồi vẫn bị dì quản lý cô nhi viện phát hiện.
Phía nam mưa nhiều, ngày mèo con bị ném ra ngoài trời đã mưa tầm tã cả ngày.
Doãn Trừng đỏ mắt nhưng không khóc, anh không kêu tiếng nào chạy ra ngoài như bò tót điên cắm đầu vào tấm vải đỏ.
Các dì cẩm chổi cản anh lại, đám trẻ đứng cạnh hô to gọi nhỏ hóng hớt, các ông bà già đi qua đều liếc mắt nhìn anh.
Tiếng mưa rơi rất lớn, tiếng mắng chửi và tiếng cười đùa cũng rất lớn, Doãn Trừng thấy xung quanh mình quá ồn cho nên tiếng mèo kêu meo meo bị hòa vào tiếng nước rồi bị cuốn trôi đi không còn gì nữa.
Hai ngày sau, trời đã tạnh mưa, Doãn Trừng chạy ra ngoài qua đường cửa sổ.
Anh tìm được mèo con của mình rồi.
Lông nó lại trở nên bẩn thỉu, nó đã nằm bất động trong vũng máu mất rồi.
Chân sau của nó cong vẹo một cách kỳ quái, dáng nằm quái dị.
Máu loãng đi theo dòng nước bẩn đọng lại sau cơn mưa trôi xuống cống thoát nước.
Không ai biết con mèo này đã chết như thế nào, cũng không ai chú ý tới con mèo này đã bị người ta ném từ trên cao xuống đất.
Dù sao một con mèo hoang cũng chỉ như một hạt cát trong chốn thành thị mà thôi.
Từ đó về sau, Doãn Trừng không còn đến gần động vật nhỏ nữa, cũng không thân cận với bất kể ai.
Sinh mệnh quá yếu ớt, anh không thích vật sống, bởi vì đã sống thì đều có lúc phải chết.
Mãi đến khi anh nhìn thấy thiếu niên tóc vàng nọ ngồi xổm cạnh bồn hoa, trên tay cậu đang bế một con mèo con bị thương.
Doãn Trừng nỗ lực học tập, thi đậu vào một trường đại học không tệ.
Năm ấy anh học năm hai, khi đi ngang qua bồn hoa trước khu giảng đường thì nhìn thấy một bé mèo con bị thương chân sau.
Mèo con có lông đen trắng đan xen, nó lết theo cái chân bị thương định nhảy xuống khỏi mép bồn hoa.
Bộ lông đen trắng kia trùng với lông của mèo con trong trí nhớ anh.
Ngay lúc ấy anh đã có chút thất thần, do dự không biết có nên tiến tới giúp nó hay không.
Chân anh vừa định cất bước thì một bóng hình đã chen vào tầm mắt.
“Mèo con, cần giúp một tay không?”
Thiếu niên với mái tóc ngắn màu vàng xõa tung, làn da cực trắng, dưới ánh nắng mùa thu cậu như được dát một tầng ánh vàng.
Đôi mắt màu lam của cậu cong lên khi nhìn thấy một bé mèo dễ thương, cậu cười cười với mèo con.
Doãn Trừng đứng đằng xa nhìn lại, đột nhiên cảm thấy ánh nắng mùa thu cũng chiếu tới góc tối âm u của anh rồi.
Như trái ngọt mà thiên sứ đem xuống nhân gian cho kẻ khốn cùng trong góc tối.
Thiếu niên bế mèo con lên, tay cầm lấy móng vuốt của nó, cọ mặt lên lớp lông xù xù, sau đó cậu ôm mèo đi.
Một ngày sau, chân sau của mèo con được quấn băng, mèo con lại xuất hiện trên bồn hoa.
Hai chân trước chụm vào nhau, ngoan ngoãn ngồi một chỗ, bên cạnh là thiếu niên tóc vàng ngồi ngay ngắn.
Thiên sứ đã tới rồi, Doãn Trừng lại được voi đòi tiên, anh muốn có được cậu.
Anh không dám chủ động tấn công, chỉ đành đổi cánh khác để thiên sứ tự tìm đến.
Vì vậy anh đã có bài diễn thuyết trong hoạt động chào mừng tân sinh viên, ngày nào cũng đến nhà cơm không tiện đường để ăn cơm, chạy bộ cũng chạy ngang qua ký túc xá của tân sinh viên, khi chạy ngang qua người thiếu niên thì thả chậm bước chân.
Trước mặt cậu, anh luôn nở nụ cười dịu dàng nhất, bày ra vẻ mặt dễ khiến người ta rung động nhất, âm thầm khiến cậu chú ý tới mình.
Anh có thể cảm nhận được ánh mắt đầu tiên cậu hướng về phía mình, vì vậy anh đã lần lượt tạo ra những lần gặp mặt ngẫu nhiên để thiên sứ có thể tìm được anh trong đám người.
Những lần chạm mặt vô cùng trùng hợp ngẫu nhiên với đối tượng yêu thầm trong mắt thiếu niên đều là do anh cố ý sắp xếp.
Ác ma tỉ mỉ dệt tấm lưới, kiên nhẫn đợi thiên sứ nhỏ của mình từng bước rơi vào bẫy.
Cuối cùng thiên sứ cũng sập bẫy rồi, cậu đi đến cạnh anh.
Ác ma dịu dàng cong khóe miệng đáp lại lời tỏ tình của cậu:
“Đương nhiên là được, anh đã chờ em tỏ tình với anh lâu lắm rồi.”.