Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****
Nhiếp Bất Phàm không biếtchính mình hiện đang ở trong tình huống nào, ý thức rất rõ nét, nhưng lại khôngthể nào tỉnh dậy, trong đầu còn thường xuyên tái hiện những hồi ức thật lâungày trước, giống như là cố ý để cho hắn lấy tư cách người xem mà trải nghiệm lạimột lần.
Nhưng hắn cũngkhông thể cứ sống trong ký ức mãi. Nếu cứ chết đi như vậy, kỳ thực cũng khôngcó gì để nuối tiếc… Ách, được rồi, thẳng thắn mà nói, hắn thật ra rất luyến tiếc.
Đại khái chân tướng của việchắn dở sống dở chết này là cái gì?Chẳng lẽ chính là hắn đã đến lúc chết, thếnhưng cứ vô lại không chịu đi?Hắc hắc, ngại quá, lãothiên gia, ngươi nếu như đã cho ta cơ hội làm chuyện vô lại này, ta chắc chắnsẽ không khách sáo mà đón nhận. Nhiếp Bất Phàm thầm nghĩ.
Mỗi ngày đều nằm ngay đơ, thật chánngán vô cùng, lạc thú duy nhất chính là chờ mấy người trong Kê Oa thôn tới thămhắn. Bọn họ sẽ ngồi bên giường nói chuyện, thỉnh thoảng kiểm tra tình trạng của hắn một chút, thân thiết ôm hôn vài cái, còn lợi dụng thời cơ tranh nhau giúphắn rửa mặt chải đầu.
Nhiếp Bất Phàm có lúc cảmthấy chính mình giống như một vị cha sứ, ngày ngày lắng nghe con chiên lầm đườngxưng tội, chia sẻ bí mật thầm kín cùng những cảm xúc vui buồn nơi đáy lòng bọnhọ, đáng tiếc hắn không thể mở miệng khuyên nhủ hay trấn an tâm tình bithương của bọn họ.
Nhưng hắn không phải khôngthu hoạch được gì, chí ít có thể luyện được công phu ngửi mùi biết cơ hữu.
Tỷ như Trương Tam, trên ngườihắn luôn có mùi tiền, thỉnh thoảng còn pha lẫn hương vị của đủ loại món ăn, ngửiđã muốn chảy nước miếng.
Lý Tứ, khí tức lãnh đạm nhưsắt thép, nhưng sờ vào kỳ thực nỏng bỏng tựa que hàn, mùa đông ôm khẳng định vôcùng dễ chịu, chỉ là thân thể hơi cứng.
Gối ôm thích nhất phải làVương Ngũ, hắn toàn thân tản mác hương khí Phật gia, nóng lạnh vừa đủ, cho dùkhông nói lời nào cũng có thể khiến cho người khác cảm thấy an tâm. Nghĩ tớiđây, Nhiếp Bất Phàm lại bắt đầu buồn bực, chính mình ngày đó vì sao lại nhầm lẫnhắn thành Lý Dực chứ?Cứ thế ngang ngược khiến cho một Phật đồ ngoan đạo phágiới biến thành một con ô long (rồng đen) như vậy. Hắc hắc, kỳ thực phá cũng tốt.
Có câu, chỉ cần trong lòng có Phật, rượu thịt có chất chồng cũng không sao, huốngchi người kia chỉ là phá sắc giới?Phật tổ lão gia hẳn là sẽ châm trước.
Lại nói Minh chủ đại thúc, sự tồn tại của người này quá sức mạnh mẽ, từ đầu đến chân đều toát ra khí thếbá đạo không ai sánh bằng, đặc biệt là ánh mắt của hắn, sắc bén tựa như lợi kiếmkhai quang. Mỗi lần đến thăm, một lời cũng không nói, chỉ biết trừng mắt nhìnmình đang nằm ở trên giường, có lẽ là đang luyện tập thứ tâm nhãn thầncông thất truyền đã lâu nào đó đi?Ồn ào nhất trong đám ngườicó lẽ là Xấu Xa, cho dù chưa bước vào nhà cũng đã nghe được tiếng bước chân ngạokiều của hắn truyền tới, sau khi đi vào càng là thao thao bất tuyệt miệng nóikhông ngừng. Bất quá trên người hắn có vị đạo của loài hoa Hướng Dương, ăn nóiđến là hung hăng, khiến cho người ta nghe mà dấy lên xúc động muốn đánh hắn vàicái.
Về phần Thấp huynh, chỉ cóbốn chữ: quý khí bức người, toàn thân đều sức hương liệu quý giá. Đương nhiên, trải qua một hồi thử thách ở Kê Oa thôn, hiện giờ vị đạo nức mũi này đã phai nhạtđi nhiều, thay vào đó chính là khí tức băng lãnh như ngọc thạch. Hắn trước mặtmọi người thì ra vẻ đường hoàng, nhưng khi chỉ còn hai người, ngược lại hiếm thấymà ôn hòa một chút. Tất nhiên điều này là do hắn không biết Nhiếp Bất Phàm dùhôn mê những vẫn duy trì ý thức.
Quốc sư đại nhân, cảm giáccủa Nhiếp Bất Phàm đối với hắn vô cùng phức tạp, giống như nhìn thấy một đóa mẫuđơn phi thường diễm lệ, vừa định reo họa một phen thì lại phát giác người nọthực ra là một đóa bạch liên trong suốt khoác áo mẫu đơn, thoạt nhìn tà mịnhưng bản chất không nhiễm bụi trần. Điều này làm cho Nhiếp Bất Phàm vừa ‘bẻ’ vừacó cảm giác thấp thỏm vô cìng, chỉ sợ sẽ hủy đi vị đồng nam cao tuổi duy nhất còn sót lại trên thế gian này. Ai nha, nhưng là bẻ cũng đã bẻ rồi, xem như tíchcông đức cho chính mình đi.
Đúng rồi, còn có Thái Bạch, người này dễ nhận ra nhất. Trên thân hắn luôn có mùi rong biển, làm cho ngườikhác có cảm giác như đang chìm nổi giữa đại dương. Thái Diên tuy rằng khí chấtkhông giống hắn dù chỉ một chút, nhưng mùi vị thì hoàn toàn tương đồng, chỉ khiNhiếp Bất Phàm nhắm mắt lại mới có thể thừa nhận bọn họ thực sự là thân thích.
Ngoài ra còn có Thiên nữ vàThẩm Mộ Nhiên. Từ câu chuyện những người khác kể lại, hắn biết được bọn họ hìnhnhư đã thiết lập quan hệ tình nhân rồi. Đây là một đôi bình thường duy nhấttrong Kê Oa thôn, thật đáng mừng!Hiếm thấy hai người họ còn chưa quên ‘ôngmai’ hắn đây, chờ khi tỉnh dậy nhất định phải tặng cho bọn họ một phần đại lễ.
Sau khi phân biệt được tấtcả mọi người, hắn bắt đầu dựa vào mùi để nhận thức chúng gà toàn thôn. Nhưngquyết định này đã khiến cho hắn hối hận không kịp. Mùi của gà… không lời nàomiêu tả được. Càng đáng sợ hơn chính là, mỗi ngày từng tốp từng tốp gà đi tớithăm hắn, con nào con nấy thường xuyên dùng cánh và móng vuốt để biểu thị sựquan tâm vô cùng sâu sắc. Cứ đà này, qua mộtthời gian nữa, hắn hoài nghi chính mình rất có thể sẽ biến thành mộtnhân thể nghệ thuật, nhất định là không nằm ngoài trường phái ấn tượng. Nói đếnđây, hắn không thể không cảm tạ Thổ Băng. Nếu không có tên kia mỗi ngày quét tướcdọn dẹp, hắn có lẽ sẽ phải chôn thây giữa đám lông gà tung bay toán loạn rồi.
Khi Nhiếp Bất Phàm hôm mêđược mười ngày, Kê Oa thôn xuất hiện một người, chính là vị thần y mà Vệ Địch mờitới.
Không biết có phải là ảogiác hay không, Nhiếp Bất Phàm cảm thấy người nọ giống như say rượu, bước đi loạngchoạng vô cùng.
Hắn đi tới bên giường, vénmí mắt Nhiếp Bất Phàm, quan sát thần sắc đối phương, sau đó hỏi thăm bệnh trạngmột hồi, cuối cùng mới bắt tay vào xem mạch.
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, có thể cảm giác được sự khẩn trương và căng thẳng của mọi người, bọn họ đềuđang nín thở đợi chờ kết quả.
Bất quá chỉ một chốc, thầny tựa hồ phát hiện được điều gì đó.
Lý Hoài là người đầu tiênkhông giữ được bình tĩnh, vội vàng hỏi, “Thần y, bệnh trạng của hắn như thếnào. ”
“A. ”
Thần y ngữ khí mờ mịt, “Ngươi vừa nói cái gì. ”
“Ta là đang hỏi bệnh trạngcủa hắn như thế nào. ”
Lý hoài nhẫn nại nhắc lại một lần.
“A, ” Thần y thản nhiên nói, “Một hoạt tử nhân (*), hết thuốc chữa. ”
(*)Hoạt tử nhân: Người thực vật. “Hết thuốc chữa?Vậy cái biểutình vừa rồi của ngươi là sao?Nhìn người ta sắp chết mà hưng phấn thế à. ”
LýHoài nổi điên.
“Ta có hưng phấn sao. ”
Thầny vô tội hỏi lại.
“Có!”Nhiếp Bất Phàm thầm nghĩ, vịthần y này rốt cuộc có đáng tin hay không?Còn không phát giác toànthân mấy người bọn họ đã toát ra lãnh khí rồi sao?“Là như vậy. ”
Thần y bìnhtĩnh nói, “Đây là lần đầu lão phu thấy một hoạt tử nhân ‘khỏe mạnh’ đến như vậy, cho nên khó tránh khỏi có phần sửng sốt. ”
“Hoạt tử nhân ‘khỏe mạnh’. ”
Thái Bạch nghi hoặc nói, “Lời này của ngươi là có ý gì. ”
Thần y giải thích, “Tìnhtrạng thân thể hắn không tệ, thậm chí so với người thường còn khỏe mạnh hơn.
Nhưng mạnh tượng vô cùng quỷ dị, cứ giống như người sắp chết, lão phu hoài nghicăn nguyên xuất phát từ trong đầu của hắn. ”
“Trong đầu. ”
Mọi người đồngloạt lên tiếng, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.
Thần y gật đầu, tiếp tụcnói, “Đúng vậy. Bệnh lý trong đầu là khó điều trị nhất, nếu như tìm không ra chỗách tắc, bất luận trị liệu như thế nào cũng vô dụng thôi. ”
“Vậy phải làm như thế nào. ”
Trương Quân Thực lo lắng hỏi.
Thần y lại lộ ra biểu tìnhhưng phấn không kìm nén được, đề nghị, “Nếu các vị ưng thuận, lão phu sẽ giúp hắnlàm thủ thuật mổ đầu. ”
“Thủ thuật mổ đầu. ”
Lý Dựclập tức bác bỏ, “Tuyệt đối không được!Bổ đầu, người còn có thể sống sao. ”
“Thật là thiếu hiểu biết. ”
Thần y khinh bỉ nói, “Chẳng qua là mở hộp sọ ra mà thôi, cũng không gây chếtngười được. Cũng như những ngoại thương khác, chỉ cần bên trong không tổn hạigì, vết thương sẽ từ từ lành lại. ”
“Ngươi làm sao đảm bảo sẽkhông làm tổn thương bên trong đầu hắn. ”
Lý Dực ánh mắt lạnh như băng, biểu thịsự lo ngại sâu sắc với vị thần y này.
Đám người Trương Quân Thựccũng không tán thành phương thức mổ đầu.
Thần y nhún vai, lơ đễnhnói, “Các ngươi đã không ưng thuận, lão phu cũng không ép buộc, nhưng là nếungười có chết, cũng đừng hối hận. ”
Mọi người do dự chần chừ.
Thần y liếc mắt quan sát bọnhọ, chỉ cười không nói.
Nhiếp Bất Phàm ở trong lòngâm thầm gào thét, ‘các đồng chí, cố lên a!Nhất định không thể mổ đầu a!“Chúng ta cân nhắc mộtchút. ”
Vương Ngũ lên tiếng.
Thần y gật đầu, thản nhiênnói, “Cố gắng nhanh chóng quết định, bằng không lão phu không đảm bảo hắn còncó thể duy trì bao lâu. ”
Lừa quỷ!Ta đây rõ ràngsinh lực tràn trề, chỉ là tạm thời rơi vào trạng thái tiềm ẩn mà thôi.
Nhiếp Bất Phàm cảm xúc vô cùng kích động, đủ loại rủa xả điên cuồng nhảy múatrong đầu.
Thần y tựa hồ nhận ra cáigì đó, bàn tay đang bắt mạch vô cùng bỉ ổi và nhéo nhéo hắn vài cái.
“Ta hy vọng thần y có thểthuật lại cụ thể về quá trình mổ đầu cho chúng ta nghe. ”
Vương Ngũ tiếp tụcnói, “Mổ đầu quá mạo hiểm, từ xưa đến nay chưa từng nghe nói. Chúng ta phải đảmbảo tuyệt không có sai sót nào. ”
“Ha ha. ”
Thần y cười nói, “Trên đời này có loại trị liệu nào là không có bất trắc. ”
“Đối với hắn, nhất định phảilà tuyệt không bất trắc!” Ngữ khí của Vương Thi Thiện chắc nịch không thể nghingờ.
Thần y trầm mặc.
Nhiếp Bất Phàm ở trong lòngthầm dựng lên một ngón cái dành cho Vương Ngũ.
Một lát sau, thần y đứnglên, nói, “Được rồi, lão phu sẽ chuẩn bị thật tốt, các người dùng hai ngày sắp tới mà cân nhắc cẩn thận đi. ”
Nói xong lại lắc lư lảo đảo đi ra ngoài.
“Thật sự không có biện phápkhác sao. ”
Trương Quân Thực nắm lấy bàn tay Nhiếp Bất Phàm, lo lắng hỏi.
Những người còn lại đềukhông nói gì, bầu không khí có phần ngột ngạt.
“Bất Phàm, ngươi không thểtự tỉnh dậy sao?Trương Quân Thực bất đắc dĩ nói, “Bình thường thấy ngươi có thểlăn qua lăn lại như thế, tại sao đến thời khắc mấu chốt lại không thể. ”
Ngươi mới không thể, ta đâyrất được!Nhiếp bất Phàm ấm ức phản bác.
“Người này vốn là miệng hùmgan sứa. ”
Lý Dực độc miệng nói.
Hay cho Lý Tứ nhà ngươi, bảntrưởng thôn nhất định nhớ kỹ!“Đại ca, ta thấy hay là némhắn vào chuồng gà, nói không chừng hôm sau liền không dược mà khỏi. ”
Lý Hoàinói chen vào, “Ta vẫn hoài nghi hắn chính là một con gà tinh. ”
Gà tinh?Ta như thế nào chỉở đẳng cấp đấy?Chí ít cũng phải là gà thần đi!Còn có, cái đề nghị quỷ dị củangươi là như thế nào?Ai sẽ ngu ngốc mà làm ra loại sự tình này?Không ngờ trong phòng cưnhiên không người nào phản bác, bọn họ không phải thật sự quyết định làm theochứ?Này, tỉnh lại chút đi, đừng vứt bỏ trí thông minh như thế có được không?“Có thể, thực sự có thể thửxem. ”
Trương Quân Thực chần chờ mở miệng.
“…” Nhiếp Bất Phàm khôngnói gì, mà chính xác là hắn chỉ có thể không nói gì.
Lý Hoài thấy có người ủng hộ, tiếp tục xúi bẩy, “Dù sao cũng không có tổn hại gì, kết quả xấu nhất cũng làduy trì hiện trạng này thôi. ”
“Ngươi thấy sao. ”
Lý Dựcnhìn về phía Vương Thi Thiện.
Vương Thi Thiện cân nhắc mộthồi, gật đầu, “Được, thử xem sao. ”
Này này!Nhiếp Bất Phàmphát điên, trong đầu hỗn độn một đống, mà bắp thịt toàn thân cũng bắt đầu căngcứng.
“Xem!Hắn có phản ứng rồi. ”
Thái Bạch tinh mắt.
Quốc sư bước tới kiểm tra mộtchút, bình tĩnh nói, “Ta vốn là cảm thấy đề nghị này của các ngươi có chúthoang đường, nhưng hiện nay, xem ra thực sự có hiệu quả. ”
“Nhiều ngày trôi qua như vậy, đây là lần đầu tiên hắn phản ứng rõ rệt như vậy. ”
Lý Hoài kinh hỉ nói, “Sự tìnhkhông nên chậm trễ, chúng ta liền thử luôn đi!”Tất cả mọi người đồng loạttán thành.
Nhiếp Bất Phàm trong lòngthầm đám ngực giậm chân, ‘các ngươi có còn là người không?Còn không?—