Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****
Ánh dương bừng chiếu khắp nơi, gà gáy trên cỏ xanh, Kê Oa thôn vẫn như thường lệ bốn bề yên ổn.
Trong đoạn thời gian tươi đẹp này, Nhiếp Bất Phàm ngày ngày nhặt trứng, vừa nhặt vừa ôm ấp giấc mộng một ngày nào đó biến Kê Oa thôn thành vườn bách thú. Đáng tiếc là, số lượng trứng biến dị có thể ấp nở ở ngoài thôn rất ít, trước mắt cũng chỉ có vài tiểu tử kia là nhìn vừa mắt, còn lại không ít đều nở ra đủ loại sinh vật kỳ dị đáng kinh ngạc.
Nhiếp Bất Phàm lúc này mới nhớ ra, rằng có phải nên đi lấy bảo tàng rồi hay không?Nếu cứ tiếp tục kéo dài thì đám gà chuyên đục khoét kia sẽ còn mò mẫm tìm xuống đó nhiều lần nữa, như vậy liệu rằng kho tàng của Đa Bảo Thánh nhân còn có thể lành lặn được bao nhiêu?
Vì thế, hắn mang tâm tình của đấng cứu thế mà đi tìm Thiên nữ Thập Cửu. Nhưng là, vừa mới đi vào trong sân, Nhiếp Bất Phàm đã thấy Tư Thần Vũ từ bên trong bước ra.
Nhiếp Bất Phàm vẫy vẫy tay chào hỏi, “Thấp huynh, sáng sớm đã đi đâu vậy?”
Tư Thần Vũ liếc mắt nhìn hắn, băng băng vài bước đi tới đứng chắn trước mặt hắn, hỏi, “Nhiếp Bất Phàm, kỳ thực cái chìa khóa thứ năm chính là đang ở trong tay ngươi đi?”
Nhiếp Bất Phàm không chút dao động, dùng một giọng điệu vô cùng bình tĩnh hỏi lại, “Thấp huynh vì sao lại hỏi câu này?Tiểu sinh không hiểu. ”
Tư Thần Vũ chớp mắt nói, “Người trong lòng càng có quỷ thì biểu hiện ra lại càng đoan chính. Hiện tại ta dám khẳng định ngươi đang giữ cái chìa khóa kia!”
Nhiếp Bất Phàm tự ôm mặt mình xoa xoa vài cái, sau khi buông tay xuống liền lộ ra biểu tình sửng sốt, “Thấp huynh vì sao lại hỏi câu này?Tiểu sinh không hiểu. ”
“…” Tư Thần Vũ đầu đầy hắc tuyến, khóe miệng run rẩy.
Nhiếp Bất Phàm thấy thế hài lòng cười hi hi nói, “Thấp huynh, lần sau sẽ nói tiếp, ta phải đi gặp Thiên nữ một chút. ”
Tư Thần Vũ nhíu mày, một lời cũng không nói mà bước theo hắn trở lại trong sân.
Nhiếp Bất Phàm dừng bước, xoay người nhìn hắn, “Thấp huynh còn có việc gì sao?”
“Ta vừa mới nghĩ ra một vấn đề quên chưa hỏi Thiên nữ, cho nên bây giờ quay lại hỏi. ”
“A. ” Nhiếp Bất Phàm lại bước thêm vài bước rồi đột ngột dừng lại, “A” một tiếng nói, “Ta cũng vừa nhớ ra có chuyện quan trọng chưa làm xong, cho nên tối nay mới tới chào hỏi Thiên nữ vậy. ”
Dứt lời, hắn liền xoay người đi ra ngoài.
Tư Thần Vũ một tay chống vào thân cây trong tiểu viện, chặn đường của Nhiếp Bất Phàm, thản nhiên nói, “Ngươi và Thiên nữ có bí mật gì không thể cho người khác biết sao?”
“Nào có?” Nhiếp Bất Phàm khoát tay nói, “Ta và Thiên nữ còn không thân thuộc bằng các ngươi đâu. ”
“Phải không?” Tư Thần Vũ ậm ừ nói, “Ta còn nhớ ngươi và nàng từng cùng nhau đi chơi kỹ viện giao lưu tình cảm. ”
“…” Nói đến đi chơi kỹ viện, Nhiếp Bất Phàm liền nhớ tới cái đêm thê thảm hắn lần đầu mất đi trinh tiết kia. Thật sự là không đành nghĩ lại, không thể chấp nhận, không thể…
Nhiếp Bất Phàm gẩy gẩy lọn tóc, thâm trầm nói, “Nam nhân và nam nhân đi dạo kỹ viện, đó là bằng hữu tình thâm ngươi công ta thụ. Nhưng là, nam nhân đi cùng nữ nhân, thì nhất định là hai kẻ vướng mắc bi tình chán ghét lẫn nhau. Điều này thực sự rất khác biệt.
Tư Thần Vũ khóe miệng lại giật giật mấy cái, thấp giọng nói, “Vậy ngươi còn tới gặp Thiên nữ làm cái gì?Không phải hai bên chán ghét lẫn nhau như lời ngươi nói hay sao?”
Nhiếp Bất Phàm vươn ra một ngón tay, lắc lắc tỏ ý không tán thành, trả lời, “Ta luôn không thích trở mặt với người khác. Nếu đã có sứt mẻ tình cảm, vậy thì nhất định phải nghĩ biện pháp cải thiện quan hệ. ”
Ngươi còn có thể bịa đặt hơn một chút hay không?Tất thảy các hộ trong Kê Oa thôn, có ai mà chưa từng bị ngươi hung hăng giáo huấn?
Tư Thần Vũ dùng ánh mắt âm thầm gào thét mà nhìn xoáy vào tâm tư kẻ kia.
“Được rồi, ta trước mắt còn bận, mời Thấp huynh cứ tự nhiên. ” Nhiếp Bất Phàm hơi cúi người, chui vòng xuống bên dưới cánh tay đang chắn ngang đường của Tư Thần Vũ, cất bước đi ra.
Đi được một đoạn, hắn dừng lại, xoay người nói, “Thấp huynh, ngươi đi theo ta làm cái gì?”
“Ta đây tâm tình vui vẻ, nổi hứng muốn đi dạo. ” Tư Thần Vũ nhìn trời, một bộ dáng thong dong tự tại.
“Cũng được!” Nhiếp Bất Phàm nhún vai, hừ một tiếng rồi tiếp tục bước đi, dọc đường giống như quản lý cấp cao đi thị sát công vụ, thỉnh thoảng lại vẫy tay ra hiệu với chúng gà ở bốn phía xung quanh.
Đàn gà thực rất nể mặt, con nào con nấy đáp lại nhiệt tình.
Chứng kiến một hồi đắc ý của Nhiếp Bất Phàm, Tư Thần Vũ thực sự có một loại xúc động muốn một cước đá bay người trước mặt.
Nhiếp Bất Phàm đi thẳng ra khỏi thôn, một mạch đi tới thủy đàm mà lúc trước tìm được chìa khóa, sau đó bắt đầu cởi y phục.
“Ngươi… Ngươi làm cái gì?” Tư Thần Vũ nhìn thấy hành động của hắn, ngón tay run rẩy.
“Trời nóng quá, xuống tắm cho mát. ” Chỉ qua một lúc, Nhiếp Bất Phàm đã thoát y đến mức chỉ còn lại có một chiếc quần cộc, hai tay vung vẩy, hai chân gập lại ngồi xổm xuống, làm động tác như đang chuẩn bị nhảy cầu. Sống lưng trần trụi kia phơi bày trong không khí, theo từng hoạt động của hắn mà khoe ra đường cong duyên dáng, rạng rỡ tràn đầy sức sống dưới ánh mặt trời.
Tư Thần Vũ ngại ngùng chuyển rời tầm mắt, cảm thấy có chút nóng rát trong cơ thể.
Hắn đời này cũng chưa từng gặp người nào dám ở trước mặt hắn tùy tiện lộ ngực lộ eo. Bỗng chốc, hắn cảm thấy hành động của Nhiếp Bất Phàm không thể dùng từ “thô tục” để hình dung, mà trái lại phải gọi là phóng khoáng tiêu sái không câu nệ lễ tiết tục lệ, mặc dù cũng có lúc thật sự rất thái quá…
Trong lúc đang mải suy nghĩ, Tư Thần Vũ chợt nghe một tiếng “Bõm”. Người kia chính là đã nhảy xuống nước.
Mấy kia bọt nước bắn lên mặt hắn, mang tới một chút cảm giác mát lạnh.
Tư Thần Vũ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Nhiếp Bất Phàm từ dưới nước ngoi lên, vẻ mặt thích thú, vẫy vẫy tay với hắn, “Thấp huynh, muốn xuống tắm một cái cho mát hay không?”
“Không cần. ” Tư Thần Vũ không chút do dự mà cự tuyệt.
Hắn từ nhỏ đã được dạy dỗ, không thể nào có chuyện giữa ban ngày ban mặt mà lộ thiên tắm rửa.
Bất quá nhìn Nhiếp Bất Phàm vui vẻ đến như vậy, hắn không hiểu sao lại nảy sinh một chút ghen tị pha lẫn ước ao.
Càng đáng giận hơn chính là, tên kia còn làm ra đủ loại động tác, khi thì bơi ngửa, lúc lại bơi chó, lát sau lại chuyển sang trồng cây chuối, hai chân không ngừng quẫy đạp trong nước, hoặc từ dưới ném lên một vài con tôm con cá.
“Hắc hắc, đừng trách ta không nhắc ngươi, không xuống nhất định sẽ hối hận. ” Nhiếp Bất Phàm một phen vuốt vuốt nước trên mặt, thảnh thơi nói.
Tư Thần Vũ khẽ nhếch miệng không nói gì.
“A, hay là ngươi không biết bơi?” Nhiếp Bất Phàm tựa hồ như phát giác ra một điều gì, đầy thông cảm nói, “Vậy ta không miễn cưỡng. ”
Tư Thần Vũ mặt mũi tối sầm, nhưng là vẫn im lặng không nói.
Nhiếp Bất Phàm quay lưng về phía hắn, lộ ra nụ cười âm hiểm khiến người khác phải lạnh gáy.
Tùy tiện giũ sạch bọt nước trên người, hắn trèo lên bờ.
Tư Thần Vũ kỳ quái hỏi, “Chơi đủ rồi?”
“Không phải. ” Nhiếp Bất Phàm đứng trên bờ nhảy nhảy vài cái.
“Vậy ngươi lên đây làm gì?”
“Để…” Nhiếp Bất Phàm nhìn hắn, nghiêm túc nói, “… kéo ngươi xuống nước. ”
Tư Thần Vũ còn chưa kịp phản ứng đã bị Nhiếp Bất Phàm ôm lấy nhảy xuống thủy đàm.
“Không…” Tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp thốt lên, Tư Thần Vũ đã bị làn nước nhấn chìm.
Nhiếp Bất Phàm nâng hắn dậy, quan tâm hỏi, “Ngươi không sao chứ?”
Tư Thần Vũ khụ khụ một hồi, còn không quên giương lên cặp mắt đằng đằng sát khí mà nhìn kẻ kia.
Nhiếp Bất Phàm có lòng tốt giúp hắn vỗ lưng thuận khí, thành thực nói, “Ta dạy ngươi bơi, về sau không phải sợ nữa. ”
“Ai sợ!” Tư Thần Vũ cả giận nói, “Nếu không phải ngươi bất thình lình đẩy ta xuống thì ta sao có thể nhếch nhác như vậy?”
Sớm đã biết thói hư tật xấu của người này, mình vì sao lại không phòng bị như vậy?Tư Thần Vũ trong lòng thầm oán.
“Chẳng lẽ ngươi biết bơi?”
“Có gì khó?”
Nhiếp Bất Phàm chán ghét bĩu môi, vươn vươn tay bơi ra chỗ khác.
Tư Thần Vũ sắc mặt khẽ biến, nhanh tay lẹ mắt chụp Nhiếp Bất Phàm lại, dùng sức mạnh đến nỗi thiếu chút nữa dìm đối phương xuống nước.
Nhiếp Bất Phàm bất mãn nói, “Làm gì, muốn đại chiến dưới nước sao?Trên mặt đất ta đánh không lại ngươi, nhưng dưới nước thì chưa chắc. ”
“Mang ta lên bờ!” Tư Thần Vũ ra lệnh.
Nhiếp Bất Phàm quan sát hắn, khóe mắt đột nhiên cong thành một mảnh trăng lưỡi liềm, miệng căng ra, “A ha ha ha ha…. ”
“Cười cái gì!” Tư Thần Vũ nghiến răng.
“Sợ thì cứ nói thẳng ra đi. Ngại cái gì?” Nhiếp Bất Phàm ha ha cười.
Tư Thần Vũ sắc mặt hết xanh rồi lại tím giống y như thủy đàm. Ngay sau đó, cảm giác muốn giết người dường như bùng nổ.
Nhiếp Bất Phàm hoàn toàn không cảnh giác, hai tay quẩy một vòng dưới nước rồi hắt lên trên người đối phương.
Bùm một tiếng, đỉnh đầu Tư Thần Vũ tựa hồ như phụt lên một cột khói xanh lét.
Hắn bất thình lình ôm lấy cổ Nhiếp Bất Phàm, ghé sát vào lỗ tai người kia nói, “Chơi vui lắm sao?Vậy thì chơi cái gì kích thích hơn nữa đi. ”
Vừa dứt lời, hắn liền ghì chặt Nhiếp Bất Phàm, kéo thẳng xuống đáy nước.
Trên thực tế, người học võ công phu nín thở đều rất tốt, hắn chỉ là không thích cảm giác vô lực khi toàn thân ngập trong nước mà thôi. Nhưng là Nhiếp Bất Phàm người này thật sự quá đáng ghét, cứ dương dương tự đại, thật sự cho là người khác không trị được hắn sao?
Nhiếp Bất Phàm bị người tập kích bất ngờ, không kịp đề phòng nên uống vào mấy ngụm nước, dưỡng khí cũng không đủ, nghẹt thở mà khua tay múa chân.
Tư Thần Vũ nhìn bộ dạng này của hắn, trong lòng không biết có bao nhiêu dễ chịu, thoáng chốc cảm nhận được lạc thú đùa giỡn kẻ khác. Chẳng trách Nhiếp Bất Phàm cứ đùa hoài mà không chán.
Nếu như Nhiếp Bất Phàm nghe được tiếng lòng này của Tư Thần Vũ, chắc chắn sẽ lớn tiếng kêu oan uổng. Hắn rõ rằng là một thanh niên tốt bụng ngây thơ trong sáng.
Còn chưa sung sướng hả hê được bao lâu, Tư Thần Vũ chỉ thấy Nhiếp Bất Phàm bất chợt quay đầu, vòng tay ôm lấy cổ hắn, nhắm chuẩn đôi môi hắn mà hôn, sau đó đầu lưỡi không chút khách khí mà khai mở miệng hắn, liều mạng hút lấy…
Tư Thần Vũ cảm giác ngay cả lưỡi của mình cũng sắp bị hút đi rồi. Cảnh tượng kiều diễm nhu tình như vậy lại do tên kia làm ra, thật sự là muốn có bao nhiêu sát phong cảnh liền có bấy nhiêu!
Nhiếp Bất Phàm hút được dưỡng khí rồi mới rời khỏi môi Tư Thần Vũ, dùng chân đá đá hắn, ý bảo nên ngoi lên đi thôi.
Tư Thần Vũ lúc này không cố tình làm khó nữa, thuận tay lôi Nhiếp Bất Phàm lên khỏi mặt nước.
Nhiếp Bất Phàm há hốc miệng hít lấy hít để mấy hơi, vui vẻ nói, “Vẫn là mùi vị không khí tốt hơn a!”
Tư Thần Vũ dán sát trên người hắn, hừ một tiếng.
Nhiếp Bất Phàm tà tà liếc hắn một cái, thản nhiên nói, “Vốn là định nói cho ngươi một bí mật, nhưng là hiện tại đại gia ta tâm tình không tốt nên quyết định không nói nữa. ”
Tư Thần Vũ nhíu mi, ghé vào lỗ tai hắn trầm thấp hỏi, “Bí mật gì?”
Nhiếp Bất Phàm sờ sờ cái lỗ tai đang ngứa ngáy, đẩy mặt đối phương ra xa, bất mãn nói, “Đừng dùng mỹ nam kế, ta vốn là thân kinh bách chiến, không dễ bị lôi vào tròng đâu. ”
“Thân kinh bách chiến?” Thanh âm Tư Thần Vũ càng thêm ái muội, nói, “Chiến như thế nào?Thế này sao?”
Hắn vòng tay ngang qua eo Nhiếp Bất Phàm, tay còn lại với vào trong chiếc quần cộc, nắm lấy nam căn kia.
“Làm cái gì!” Nhiếp Bất Phàm giãy giụa nói, “Buông ra!”
“Không. ” Tư Thần Vũ làm bộ ung dung nói, “Trừ khi ngươi nói cho ta bí mật kia là gì. ”
“Ngươi nếu muốn biết thì… Đừng xoa nữa!” Vốn dĩ hắn định nói là, muốn biết thì tự mình lặn xuống nước mà xem. Nhưng là tay Tư Thần Vũ thế nhưng bắt đầu xoa nắn bộ vị mẫn cảm của hắn, nên hắn không thể không sửa miệng.
“Được, không xoa. ” Từ Thần Vũ cười cười, “Ngươi nói đi. ”
Không xoa liền nói?
Nhiếp Bất Phàm mặt không đổi sắc nói, “Thấp huynh, có phải ngươi đã kìm nén rất lâu rồi không?”
Tư Thần Vũ khựng lại một hồi, trầm mặc.
Nhiếp Bất Phàm than thở nói, “Ai, lần sau đi kỹ viện chơi ta sẽ nhớ gọi ngươi theo. ”
“Đa tạ, không cần, ta nghĩ có ngươi là đủ rồi. ” Hạ thân Tư Thần Vũ thiếu hảo ý mà chọc chọc vài cái.
Nhiếp Bất Phàm bình tĩnh nói, “Ngươi muốn thế thì ta cũng không có cách nào. Nhưng là có một chuyện ta nhất định phải nói cho ngươi biết. ”
“Nói đi. ” Tư Thần Vũ ngậm lấy vành tai hắn, thuận miệng đáp.
“Lúc trước Lý Dực cũng giống như ngươi, muốn tìm ta giải tỏa. ”
“Ân. ”
“Kết quả sau khi cùng ta đại chiến mấy chục hiệp…”
“Như thế nào?”