Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****
Khi Lý Dực đang đứng trên ranh giới của sự bùng nổ thì trên lưng đột nhiên “chát” một tiếng. Hắn trực tiếp trúng một chưởng của Vương Thi Thiện, thân thể theo đà lao về phía trước.
Vương Thi Thiện nheo nheo con mắt, lắc mình một cái, bất thình lình ôm lấy Nhiếp Bất Phàm đang bị cuốn trong chăn vác lên vai, bay vọt ra ngoài mất hút.
Lý Dực nhất thời không kịp trở tay, cả người vồ hụt vào không khí, dục vọng còn chưa được giải tỏa triệt để nay đột ngột bị dừng lại, không biết phải làm gì, đến khi hắn nghĩ tới việc trả đòn thì bóng dáng Nhiếp Bất Phàm và Vương Thi Thiện đã hoàn toàn biến mất.
Lý Dực đáng thương vẫn còn trần truồng mà duy trì trạng thái dùng sức chuẩn bị phát động, sắc mặt xanh trắng đan xem, thật sự là con mẹ nó bi kịch.
Mà ở bên kia, sau khi Vương Thi Thiện bắt Nhiếp Bất Phàm mang ra khỏi phòng, liền không hề ngừng nghỉ mà chạy thẳng vào rừng.
Nhiếp Bất Phàm hơn phân nửa cơ thể bị bao bọc trong chăn, hoàn toàn không biết một hồi trời đất quay cuồng này đại biểu cho sự việc gì.
Hắn gọi to hỏi, “Lý Tứ, ngươi làm cái gì?Ngươi muốn mang ta đi đâu?Này!”
Vương Thi Thiện đương nhiên không trả lời, trực tiếp vác người chạy tới một cái động nhỏ trong núi rồi mới dừng lại.
Nhiếp Bất Phàm được tự do, lập tức chui ra khỏi chăn, cả giận nói, “Lý Tứ, ngươi đừng tưởng ta dễ ức hiếp như vậy… Ân?Đây là đâu?”
Hắn lúc này mới phát hiện, mình hiện tại đã không còn ở trong gian phòng quen thuộc mà đang ở giữa một hang động bốn bề tối đen như mực, xung quang tĩnh mịch không có một âm thanh gì, chỉ thấy một bóng đen đang đứng dựa vào cửa động.
Nhiếp Bất Phàm chỉ vào hắn, run rẩy hỏi, “Lý Tứ, chẳng lẽ ngươi có loại đam mê khác thường này sao?Mang ta tới nơi thâm sơn cùng cốc này, muốn làm gì?”
Bóng đen kia một câu cũng không nói. Phía sau lưng hắn, ánh sáng mờ nhạt ảm đạm rọi tới khiến cho hắn tựa hồ như một oan hồn.
Nhiếp Bất Phàm nuốt nước miếng, cố gắng giữ bình tĩnh nói, “Lý Tứ, ngươi có gì luẩn quẩn trong lòng thì cứ nói cho ta nghe. Ngươi xem, ta vì ngươi hi sinh lớn như vậy, không có công trạng cũng có “thụ” lao đi?Ngươi không thể lấy oán báo ân được. Giết người hủy xác gì gì đó, một chút cũng không hay đâu. ”
Bóng đen hơi hơi có chút dao động, nhưng vẫn không nói lời nào.
Trong động tối đen như mực, lạnh lẽo âm u, gió thổi vù vù. Nhiếp Bất Phàm nhịn không được run rẩy từng trận, tự dùng chăn quấn lại chính mình.
“Được rồi, ngươi không nói thì thôi, nhưng dù sao cũng phải cho ta y phục chứ?” Nhiếp Bất Phàm cuộn tròn trong chăn, đáng thương nói, “Ngươi ăn mặc đầy đủ như vậy, để ta một thân trần truồng mà không thấy xấu hổ sao?”
Bóng đen lại nhúc nhích một chút, tựa như đang tự hỏi điểu gì. Qua một lúc lâu, hắn mới chậm rãi đi tới, cởi áo khoác đưa cho Nhiếp Bất Phàm.
Nhiếp Bất Phàm thừa cơ nắm lấy bàn tay đang cầm áo khoác của hắn, mạnh mẽ kéo xuống, sau đó ngay lập tức vươn ra đôi chân, gắt gao quấn lấy thắt lưng nam nhân kia, tiếp theo bóp chặt cổ hắn lắc lắc, chất vấn, “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?Nói!”
Vương Thị Thiện bị hắn lắc có chút choáng váng, vung tay ngăn lại. Nhiếp Bất Phàm hiếm thấy bộc phát ra sức mạnh tiềm tàng khiến người kinh ngạc, thực sự không để cho người kia cơ hội thoát thân.
Hai người lăn lộn trên chăn, dây dưa vấn vít lấy nhau như một sợi dây thừng.
Vương Thi Thiện ngay cả nói cũng không nói, thế nhưng ma sát tthân thể khiến cho hắn có một cảm giác dị thường.
Hắn bất đắc dĩ định dùng sức ném bay Nhiếp Bất Phàm. Nhưng là đối phương tựa hồ đoán biết được, lại chuyển sang ôm chặt lấy hắn mà cấu véo, gắt gao quấn chặt trên thân thể hắn, đồng thời rướn người hôn lên môi hắn, đầu lưỡi giống như điên cuồng mà khuấy động.
Vương Thi Thiện trừng lớn con mắt, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao. Môi lưỡi dây dưa, khí tức giao hòa, cho hắn một thể nghiệm trước nay chưa từng có, trong cơ thể dường như có một cái gì đó nhen nhóm muốn bùng lên.
Đôi cánh tay vốn dĩ muốn ra đòn tấn công, thế nhưng không hiểu vì sao lại hòa hoãn xuống, nhẹ nhàng đặt lên trên lưng Nhiêp Bất Phàm.
“Hừ, vừa rồi làm ta khó chịu như vậy, ta cũng cho ngươi nếm thử mùi vị bị người cường bạo xem sao!” Nhiếp Bất Phàm thở hổn hển vào tai Vương Thi Thiện nói, “Đừng tưởng rằng quyền chủ động đều trong tay ngươi, ta dù gì cùng là người từng trải. ”
Thanh âm có chút khàn khàn mang theo một phần khí tức ấm áp, giữa đêm tối như mực lại toát lên loại gợi cảm khó diễn tả thành lời.
Vương Thi Thiện hầu kết giật giật, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không hề lên tiếng.
“Kỳ quái, ngươi cư nhiên lại có thể bình tĩnh như vậy?” Nhiếp Bất Phàm nhéo nhéo cái mũi Vương Thi Thiện, sau đó gian ác cười, “Ta trái lại muốn nhìn xem ngươi có thể chịu đựng tới khi nào?”
Nói xong, Nhiếp Bất Phàm nhẹ nhàng cắn cắn cằm hắn, đồng thời thò tay luồn vào y phục đối phương.
Vương Thi Thiện nhẫn nhịn, rốót cuộc vẫn là đẩy cái tên tinh quái đang làm bậy trên người mình ra, nhưng tiếc rằng chân người nọ vẫn cố chấp mà gắt gao kẹp lấy thắt lưng hắn. Hắn đẩy thân trên của Nhiếp Bất Phàm ra một chút, ngược lại lại càng khiến cho hạ thân hai người dán sát chặt chẽ hơn. Tuy rằng vẫn còn cách một lớp quần, nhưng cảm giác ham muốn cấp bách này thật sự khiến cho người ta phát cuồng.
Vương Thi Thiện có chút nhịn không nổi. Hắn thanh tâm quả dục nửa đời, trước giờ chưa từng gặp qua loại kích thích như thế này, nhưng đang muốn mở miệng nói rõ thân phận thì hai má đột nhiên bị một đôi tay véo lấy, dùng sức kéo căng.
“Ô…” Vương Thi Thiện trong miệng phát ra một tiếng kêu đau không rõ nghĩa.
“Ha ha, Lý Tứ, ngươi đêm nay hình như đặc biệt đáng yêu, phản ứng cũng rất tốt. ” Nhiếp Bất Phàm vui vẻ nói, “Được, đêm nay ta liền liều mạng bồi quân tử, cùng ngươi đại chiến ba trăm hiệp, cho ngươi suốt một tháng tới không phát tình được!”
Vương Thi Thiện không nói gì, còn chưa kịp phản đối thì lại bị hôn xuống. Nhiếp Bất Phàm nhiệt tình như lửa, xuất ra đủ loại kỹ thuật để tấn công, Hai tay cũng không ngừng lôi lôi kéo kéo y phục đối phương.
Rất nhanh, quần áo Vương Thi Thiện đã hoàn toàn hỗn loạn, hạ thân liên tục bị cọ sát, cả người như muốn bốc cháy.
Nhiếp Bất Phàm ghé sát vào người hắn, dùng thứ kỹ xảo chẳng đáng gọi là kỹ xảo kia xoa nắm sờ soạng khắp nơi khiến cho Vương Thi Thiện dục hỏa khó kìm, thế nhưng lại không đi vào việc chính.
Vương Thi Thiện cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa, một tay ôm lấy bắp đùi hắn, một tay đỡ lấy thắt lưng hắn, dùng sức ấn hắn ngồi mạnh xuống đỉnh dục vọng của mình, thật sâu đâm vào.
“A…” Nhiếp Bất Phàm nhỏ giọng kêu một tiếng, nửa thân trên hơi ưỡn về phía sau.
Vương Thi Thiện mạnh mẽ xoay người đem hắn đặt ở dưới thân, bắt đầu như mưa rền gió dữ mà tiến công.
Trong bóng tối chỉ nghe tiếng thở dốc của hai người cùng với những âm thanh va chạm ái muội của da thịt.
“Nhẹ chút, Nhẹ chút!Quá sức rồi!”
“…”
“Ô… Đâm sâu quá rồi, đau, ngươi… ngươi ăn phải roi hổ (*) sao?A… Đáng chết!”(*) Roi hổ: ý là cái ấy của con hổ :)))) chỉ trách anh Ngũ quá … dài :))))))
“…”
“Lý Tứ… Ngươi thật sự có chút kỳ lạ. ” Nhiếp Bất Phàm thở dốc nói, “Đường kính và chiều dài hình như có khác biệt so với trước kia. ”
Động tác của Vương Thi Thiện dừng lại một chút. Hắn vỗn dĩ định điều chỉnh tiết tậu chậm lại, thế nhưng nghe xong lời này liền phát hỏa mãnh liệt hơn.
Kế tiếp, Nhiếp Bất Phàm hoàn toàn hiểu được cái gì gọi là “tự tạo nghiệt thì không thể sống”. Suốt một đêm, hắn bị làm đến nỗi thiếu chút nữa là tinh tẫn nhân vong.
Nam nhân trên người giống như đã rất lâu không được giải tỏa dục vọng. Trừ bỏ lần đầu tiên bắn tương đối sớm, vãi lần sau đó đều duy trì lâu hơn rất nhiều, đủ loại tư thế mỗi loại đều bị hắn làm một lượt, hoàn toàn không cho Nhiếp Bất Phầm cơ hội nghỉ xả hơi. Ngay sau khi nam nhân gầm nhẹ một tiếng phát tiết ra, thì Nhiếp Bất Phàm cuối cùng vinh quang mà hôn mê bất tỉnh…
Khi tỉnh lại, Nhiếp Bất Phàm phát hiện bản thân đã ở tại phòng mình, thân thể giống như bị một vật nặng ngàn cân nghiến qua nghiến lại, mỏi mệt đau nhức.
Hắn nhe răng trợn mắt hơi hơi ngồi dậy, mảnh chăn mềm mại trượt xuôi xuống, để lộ ra làn da trần trụi phủ đầy những vết tích tình cảm mãnh liệt. Bất quá dường như đã được người khác tắm rửa sạch sẽ, toàn thân cũng không có cảm giác dinh dính khó chịu như mọi lần.
Hắn day day trán, hồi tưởng lại mọi chuyện đêm qua, có chút hoài nghi là mình đã nằm mơ. Thực ra là hắn vẫn luôn ở tại căn phòng này cùng Lý Tứ suốt đêm phải không?Nếu không thì Lý Dực tự nhiên đem hắn tới sơn động làm cái gì?Chẳng lẽ hắn trong tiềm thức luôn khát khao đánh dã chiến?
Phi phi!Hắn không thể không có lễ tiết như vậy!Nhất định là Lý Tứ đột nhiên phát cuồng.
Lý Dực đáng thương, ăn còn chưa ăn xong, lại còn hàm oan mang tội thay kẻ khác…
Nhiếp Bất Phàm một mặt mặc lại quần áo, một mặt âm thầm sỉ vả Lý Dực.
Vừa định đi múc nước rửa mặt chải đầu, hắn liền phát hiện đã có người giúp hắn chuẩn bị nước ấm.
Nhiếp Bất Phàm lộ ra biểu tình kinh ngạc: Lý Tứ từ khi nào biết săn sóc như vậy?
Hắn lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử mà thò ngón tay kiểm tra độ ấm của nước, sau khi xác định hoàn toàn vô hại mới cẩn thận rửa mặt chải đầu.
Chuẩn bị xong xuôi, hắn đi ra sân, bất ngờ nhìn thấy con người vẫn luôn thích ẩn thân lẩn trốn – Vương Thi Thiện kia đang khoanh hai tay trước ngực, đứng dựa thân cây, nhìn chằm chằm hắn.
Nhiếp Bất Phàm dùng tướng đi vô cùng kỳ quái mà bước tới, chào, “Sáng hảo!”
Vương Thi Thiện ánh mắt như có như không quét một vòng từ bụng hắn tới phần giữa hai chân, đáy mắt lóe ra một tia ý tứ khó hiểu.
Nhiếp Bất Phàm tiến lên vỗ vỗ bả vai hắn, cười nói, “Vương huynh, ngươi hôm nay có chút kỳ lạ, có phải hôm qua đã gặp được chuyện tốt gì hay không?”
Vương Thi Thiện tựa hồ buông xuống suy nghĩ còn dang dở, quay mặt nhìn sang hướng khác.
Nhiếp Bất Phàm nhiệt tình nói, “Hiếm có dịp ngươi hiện hình, buổi trưa cùng ăn cơm đi?Ta làm cơm chay cho ngươi. ”
Vương Thi Thiện nhìn hắn, chậm rãi gật đầu.
Đúng lúc này, Trương Quân Thực vẻ mặt cau có đi tới, nói với Nhiếp Bất Phàm, “Lý Dực tối hôm qua đã làm cái gì?”
Nhiếp Bất Phàm trước tiên nhìn về phía Vương Thi Thiện, phát hiện đối phương đã biến mất vô tung, mới cùi đầu nhỏ giọng nói, “Ngươi nói xem?”
“Ngươi!” Trương Quân Thực kéo lấy lỗ tai Nhiếp Bất Phàm, dùng giọng điệu chỉ hận luyện sắt không thành thép nói, “Ngươi không phải có một đàn gà bảo hộ sao?Kiêu ngạo của ngươi đâu rồi?Như thế nào gặp phải Lý Dực thì liền mềm nhũn?”
“Ngươi không phải cũng bị hắn qua mặt sao?” Nhiếp Bất Phàm nhỏ giọng nói thầm.
“Sẽ không có lần sau. ” Trương Quân Thực lạnh lùng nói.
Sau đó, hắn lơ đễnh liếc mắt thấy mấy dấu hôn lộ ra dưới cổ áo của Nhiếp Bất Phàm, đáy mắt ánh lên tinh quang, chậm rãi nói, “Đêm nay ta muốn ngủ với ngươi. ”
Nhiếp Bất Phàm biến sắc, vội vàng cự tuyệt, “Không, không, không, ta đêm nay không tiện. ”
“Có gì không tiện?”
“Chuyện này…” Nhiếp Bất Phàm nhăn nhó hồi lâu, rốt cục phun ra một câu, “Mỗi tháng luôn có vài ngày không tiện như vậy. ”
“…” Trương Quân Thực thầm hít sâu một hơi, nói, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì. Chỉ là đề phòng có kẻ gây rối thôi. ”
“Phải không?” Nhiếp Bất Phàm hoài nghi.
“Khụ. ” Trương Quân Thực ra vẻ bình tĩnh nói, “Đương nhiên, nhân tiện chúng ta có thể giao lưu tình cảm cho sâu sắc thêm một chút. ”
“Ta cự tuyệt!” Nhiếp Bất Phàm kiên quyết nói, “Trong thời gian tới, các ngươi ai cũng không được bước vào phòng của ta. Đừng cho là ta dễ bắt nạt. Nếu như chọc ta nổi giận, ta nhất định sẽ lệnh cho đám gà trống tiêu diệt các ngươi!”
Tối qua đã điên cuồng đủ rồi, hắn còn muốn sống lâu thêm vài năm!
Trương Quân Thực bất thình lình ôm ngang eo Nhiếp Bất Phàm, ghé sát vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói, “Ngươi không thấy có chút không công bằng sao?Lý Dực được bao nhiêu lần?Ta thế nhưng chỉ có một lần. Ngươi rốt cuộc yêu thích ai hơn?”
Nhiếp Bất Phàm ngẩng đầu nhìn trời, khó xử nói, “Ta là người theo chủ nghĩa bác ái, cái này ta làm sao mà chọn được?”
“…”
“Kỳ thực lý tưởng của ta là cùng một đám cơ hữu chung sống hòa thuận ở tiểu sơn thôn, nuôi dưỡng một tiểu oa nhi, khoái khoái hoạt hoạt, vui vẻ mà sinh sống. ”
“Tiểu oa nhi?” Trương Quân Thực khinh bỉ nói, “Ngươi sinh sao?”
“Không thì ngươi sinh đi?”
Trương Quân Thực cắn răng nói, “Đừng hi vọng có thể lấy vợ sinh con!Bất kể là ngươi, hay là ta, nếu đã chọn con đường này, ta sẽ không quay đầu lại. ”
Nhiếp Bất Phàm đột nhiên lộ ra vẻ mặt không được tự nhiên, đẩy Trương Quân Thực ra, nhìn về phía nhà bếp nói, “Đói bụng rồi, ta đi chuẩn bị đồ ăn. ”
“Ngươi chính là một tên nhát gan. Bộ dáng bất cần đời ngày thường ngụy trang rất khéo, nhưng khi đụng chuyện nghiêm túc một chút liền bỏ của chạy lấy người. ”
Trương Quân Thực bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng người nọ. Hắn gãi gãi cằm. Không thể để cho Lý Dực hung hăng càn quấy, phải nghiêm túc bàn bạc với hắn về phấn đề của Nhiếp Bất Phàm mới được.
Lúc này, hai người Trương Quân Thực và Lý Dực đều chưa ý thức được, một địch nhân cường đại khác đang âm thầm khuếch trương thế lực, khó lòng phòng bị…. –Mimi: Nỗi oan của anh Lý thật khó nói thành lời :)))) Thương anh :)))))))