Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****
Ngày hôm sau, Tư Thần Vũ mang theo tâm tình ‘Một người vui không bằng nhiều người cùng hạnh phúc’ mà rủ thêm hảo bằng hữu Thẩm Mộ Nhiên cùng tới Kê Oa thôn ở. Thẩm Mộ Nhiên cũng là một người nắm giữ chìa khóa trong tay, đương nhiên sẽ đáp ứng.
Vì thế, sáng sớm Nhiếp Bất Phàm đã chứng kiến cảnh mấy chục đại hán vác theo bao lớn bao nhỏ đi vào trong thôn.
Tư Thần Vũ và Thẩm Mộ Nhiên thảnh thơi đứng một bên chỉ trỏ, nhất quyết đem mấy gian phòng ốc đơn sơ mà bọn họ vừa nhìn đã nổi giận sửa sang bài trí lại sao cho miễn cưỡng giống nơi con người cư ngụ. Từ nhỏ đến lớn, phỏng chừng hai người họ cũng chưa từng ở nơi nào chật hẹp và tầm thường đến như vậy.
Suốt buổi sáng chứng kiến một đoàn người bận rộn đi ra đi vào, đàn gà trong Kê Oa thôn cũng ngoan ngoãn một cách hiếm hoi, chỉ im lặng vây xem quan sát.
Sau khi phòng ốc được bố trí ổn thỏa rồi, Tư Thần Vũ đuổi đám nô bộc đi, chuẩn bị đi vào nghiệm thu thành quả, tầm mắt thế nhưng lại lơ đễnh quét đến thứ gì đó đang dán chặt trên đại môn, mặt lập tức lộ ra biểu tình chán ghét. Hai câu đối dán ở hai bên thì không nói làm gì, nét chữ ưu mỹ, ngụ ý may mắn cát tường, nhưng là bức họa giống hiệt như tấm bùa đuổi quỷ dán ngay trên ván cửa kia thật khiến người ta phỉ nhổ.
Hắn theo bản năng vươn cánh tay, vừa định giật bức họa xuống thì liền cảm thấy cách đó không xa có hai ánh nhìn tóe lửa bắn thẳng tới – Nhiếp Bất Phàm đang ôm trên tay một con gà, chăm chăm chú chú theo dõi từng hành động của hắn.
Tư Thần Vũ dừng tay một chút, xòe bàn tay ra, giống như yêu quý trân trọng mà vuốt ve đống chữ nguệch ngoạc bên trên.
Thẩm Mộ Nhiên nhìn thấy, kỳ quái hỏi, “Tư Thần Vũ, ngươi đang làm cái gì?Không phải muốn xé bỏ sao?”
“Khụ. ” Tư Thần Vũ thu tay về, thản nhiên nói, “Giữ lại đi, có lẽ nó là phong tục nơi này, có thể xua đuổi được ta mà không biết chừng. ”
Thẩm Mộ Nhiên cũng không để tâm, cùng hắn bước vào phòng.
Bàn ghế cốc chén và giường đệm trong phòng đều được thay đổi một lượt bằng đồ chế tạo riêng. Tư Vương gia tựa hồ rất thích màu tím và màu đen, màn trướng chăn đệm đều là tím thuần thêu kim tuyến, ấm Tử Sa, chén Ngọc Cẩm, lô Hắc Đồng (*), thoạt nhìn không quá lộng lẫy, nhưng lại mang đến cho người ta một loại hoa lệ nhẹ nhàng. (*) ấm Tử Sa: ấm bằng đất Tử. Chén Ngọc Cẩm: chén uống trà bằng cẩm thạch. Lô Hắc Đồng: lư hương nhỏ bằng đồng đen.
Mà Thẩm Mộ Nhiên bên kia lại là một phong cách khác biệt, gia cụ bài trí trong gian phòng hoàn toàn dùng những màu đạm nhạt, thanh nhã thuần khiết, rất độc đáo. Hơn nữa, hắn còn phái người trồng không ít hoa trong viện, cây xanh hoa đỏ, hương thơm thoang thoảng tan vào trong gió, có thể nói là thoát tục xuất trần, chẳng khác nào thế ngoại đào viên.
Nhiếp Bất Phàm lặng lẽ quan sát hết thảy, không nói một lời nào. Đến bữa cơm trưa, hắn tự mình chiêu đãi Tư Thần Vũ và Thẩm Mộ Nhiên, người hầu của bọn họ thì giao cho Thổ Băng. Còn Thập Cửu thân phận đặc biệt nhiều cố kỵ, nhất định sẽ không cùng dùng bữa với nam nhân.
Bữa trưa ăn đến êm ả nhẹ nhàng, không có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn như trong tưởng tượng của Tư Thần Vũ, biểu hiện của Nhiếp Bất Phàm cũng vô cùng quy củ.
Thế nhưng không biết vì sao, Tư Thần Vũ lại có vài phần thất vọng khó hiểu.
Về phần Thẩm Mộ Nhiên vẫn là không hay không biết, luôn duy trì bộ dáng tao nhã như ban đầu. Người này được Nhiếp Bất Phàm xếp vào hàng thứ hai trong danh sách ‘Phú quý bát công tử’ thực rất xứng đáng, ngôn ngữ cử chỉ của hắn giống như thường xuyên luyện tập, cao quý, nho nhã, nhẹ nhàng, cho dù bị đàn gà vây quanh suốt bữa cơm cũng vẫn vô cùng bình thản.
Trên phương diện công phu tu dưỡng phẩm hạnh mà nói, người này tuyệt đối là đệ nhất.
Sau khi ăn xong, hai người đi thăm hỏi Thiên nữ, sau đó rủ nhau đi dạo chơi trong núi, thuận thiện có thể nghe ngóng một chút tình hình. Nơi cất giấu bảo tàng của Đa Bảo thánh nhân chắc chắn nằm ở gần đây, bọn họ rất muốn xem một lần.
Bất quá Tư Thần Vũ có vết xe đổ lần trước, không dám tùy tiện hành động, trước khi xuất phát còn đặc biệt đánh tiếng chào hỏi Nhiết Bất Phàm.
Nhiếp Bất Phàm khoát tay nói, “Các ngươi cứ đi đi, không có việc gì. ” Nói xong còn tiện tay đưa cho hai người bọn hắn một giỏ điểm tâm.
Vì thế, Tư Thần Vũ lòng đầy cảnh giác cùng với Thẩm Mộ Nhiên không hiểu nội tình đồng thời xuất phát.
Đây là một cuộc du ngoạn vừa vui vẻ lại vừa có chút tiếc nuối. Vui vẻ là có thể thưởng thức phong cảnh thiên nhiên xinh đẹp, đáng tiếc chính là không thu hoạch được chút manh mối nào về nơi cất giấu kho tàng.
Bất quá chung quy mà nói, vẫn là vô cùng khoái hoạt.
Hai người Tư – Thẩm vui vẻ chuyện trò quay về thôn, vừa đẩy cửa ra, nét cười trên mặt lập tức cứng đờ.
Trong phòng cốc chén ấm tách đổ vỡ, vật dụng tinh mỹ bị xây sát cào cấu khắp nơi, đôi chỗ còn dính một chất hồ dinh dính màu xám trắng rất khả nghi. Vài tiếng gà gáy truyền đến, Từ Thần Vũ bước nhanh vào trong phòng, chỉ thấy trên đệm giường tử sắc có mấy con gà đang lăn lộn vui đùa, chăn mềm đẹp đẽ vốn dĩ phẳng phiu gọn gàng nay bị chà đạp giày vò giống như một đống bùng nhùng, vô cùng thê thảm. Màn trướng tử sắc phiêu dật phóng khoáng thoáng cái cũng biến thành từng sợi từng sợi mảnh, chẳng khác nào cành liễu hỗn loạn bay tung trong gió lốc.
Tư Thần Vũ ngón tay nhẹ run, trừng lớn con mắt nhìn gian phòng của mình biến thành một cái ổ gà, trong ngực uất ức ngưng tụ. Hắn dày công bài trí, vậy mà tất cả không quá nửa buổi đã biến thành bãi chiến trường.
Thẩm Mộ Nhiên thấy tình cảnh này, trong lòng căng thẳng, lập tức xoay người trở về phòng mình.
Rất hiển nhiên, phòng của hắn cũng không tránh được một kiếp, hoa cỏ trong viện xô ngã đổ nghiêng, đáng thương hệt như cúc hoa khuê nữ bị lột hết quần áo vậy. Đi vào phòng, càng là không đành lòng nhìn thẳng, khăn trải bàn nhạt màu lốm đốm vết bẩn, ga trải giường in đầy dấu móng, đôi chỗ còn có mấy con gà lăn lộn bên trên. Bọn chúng nhìn thấy hắn bước vào, tránh cũng không tránh, chỉ đơn giản lắc mình vẩy vẩy mấy cái lông mao nhảy xuống đất, rồi thảnh thơi đi ra ngoài.
“Nhiếp Bất Phàm!” Bên ngoài truyền đến tiếng rống giận của Tư Thần Vũ.
Thẩm Mộ Nhiên lắc đầu cười khổ, xoay người đi ra khỏi phòng.
Nhiếp Bất Phàm lắc lư đi tới, nghi hoặc hỏi, “Thấp huynh, có chuyện gì?”
“Đây là có chuyện gì?” Tư Thần Vũ chỉ thẳng vào phòng mình.
Nhiếp Bất Phàm nhìn vào bên trong một chút, “A” một tiếng, “Làm sao vậy?”
“Còn ‘Làm sao vậy’?Nhìn xem gà của ngươi đã làm ra chuyện tốt gì?”
“Cái này cũng không nên trách chúng nó. ”
“Không trách chúng nó, chẳng lẽ trách ta sao?”
“Đương nhiên là trách ngươi. ” Nhiếp Bất Phàm thế mà gật đầu lia lịa, “Kê Oa thôn là lãnh thổ của gà, các ngươi đến ở vốn cũng đã khiến cho chúng nó bất mãn, đã thế các ngươi lại còn động tay động chân với phòng ốc, đây không phải là muốn đoạt địa bàn của chúng nó sao?”
Tư Thần Vũ toàn thân cứng ngắc. Hắn là lần đầu tiên nghe nói gà cũng có lãnh thổ.
Nhiếp Bất Phàm lại nói, “Các ngươi nên vui mừng mới phải, đàn gà chẳng qua chỉ lưu lại mùi của chúng nó ở trong phòng các ngươi, mà không phải trực tiếp đuổi các ngươi đi. ”
“Lưu … lưu lại mùi?” Tư Thần Vũ có một dự cảm chẳng lành.
“Đúng vậy, tỷ dụ như nước tiểu…”
“Đừng nói nữa!” Tư Thần Vũ sắc mặt xanh mét, lớn tiếng quát.
Thẩm Mộ Nhiên ở bên cạnh cũng nghe đến lạnh cả sống lưng.
Nhiếp Bất Phàm an ủi, “Về sau sẽ không còn chuyện gì nữa. Các ngươi đi đổi lại chăn đệm một lần, xem như chúng nó chính thức cho phép các ngươi vào ở rồi. ”
“Bản vương vào ở còn cần một đám gà cho phép?” Tư Thần Vũ lạnh lùng nói, “Ngày mai sẽ truyền người đến tẩy rửa một lượt từ trong ra ngoài, bằng không ta tuyệt đối không ở!”
Thẩm Mộ Nhiên âm thầm tán đồng mà gật đầu, nghĩ đến giường của mình đã dính đủ thứ ô uế của gà, toàn thân liền cảm thấy rất không thoải mái.
“Vậy tùy ý ngươi. ” Nhiếp Bất Phàm nhún vai nói, “Nhưng ta phải nhắc nhở các ngươi, nếu tẩy rửa đi mùi của chúng nó, chúng nó sẽ bám chặt không tha cho phòng của các ngươi. Gà ở Kê Oa thôn đều vô cùng nhàn rỗi, không ngại gây phiền phức đâu. ”
Tư Thần Vũ sắc mặt âm trầm, Thẩm Mộ Nhiên thì lặng lẽ day day huyệt thái dương.
Nhiếp Bất Phàm vươn ra hai ngón tay, “Chỉ có hai lựa chọn, hoặc là chấp nhận hiện thực, hoặc là rời khỏi thôn. ”
Hai người trầm mặc không nói, trong lòng một hồi đấu tranh tư tưởng. Một lúc lâu sau, Tư Thần Vũ cắn răng nói, “Được, ta ở lại, bất quá ta muốn đổi phòng ngủ với ngươi!”
“Đổi phòng với ta?” Nhiếp Bấp Phàm dùng một ánh mắt vô cùng quỷ dị nhìn hắn.
“Đúng vậy. ” Tư Thần Vũ gật đầu khẳng định. Trong suy nghĩ của hắn, phòng của Nhiếp Bất Phàm nhất định là an toàn.
Thẩm Mộ Nhiên lập tức tiếp lời, “Ân, Thần Vũ, đêm nay ta ngủ cùng ngươi một đêm. ”
“Được. ” Tư Thần Vũ đáp ứng, “Đợi đến khi tìm được chỗ sạch sẽ hơn, sẽ đổi trở lại. ”
Nhiếp Bất Phàm sờ sờ cái mũi, có lòng tốt nhắc nhở nói, “Kỳ thực, phòng của ta…”
“Đi, tới xem. ” Tư Thần Vũ không chờ Nhiếp Bất Phàm nói xong, liền tự ý đi thẳng tới phòng hắn.
Nhiếp Bất Phàm bĩu môi, chắp tay sau lưng chậm rãi đi theo sau.
“Ân, cũng không tệ lắm. ” Đầu tiên ánh mắt Tư Thần Vũ quét đến cái giường đặc biệt lớn, có chút hài lòng, gian phòng thoạt nhìn cũng rất sạch sẽ.
“Cứ quyết định như vậy đi. ”
Thẩm Mộ Nhiên cười cười với Nhiếp Bất Phàm, nói, “Thật xấu hổ, Nhiếp huynh, chúng ta đành phải làm phiền ngươi rồi. ”
“Không cần bận tâm, giúp người cũng như giúp mình. ” Nhiếp Bất Phàm híp mắt cười, “Các ngươi muốn ngủ gian này thì liền ngủ ở gian này đi. ”
Nói xong, hắn xoay người rời đi, gọi Thổ Băng tới cùng dọn dẹp lại gian phòng của hai người Tư – Thẩm một lượt, chăn gối giường đệm cũng thay mới.
Ban đêm, Nhiếp Bất Phàm sớm đi vào giấc ngủ, việc đổi giường cũng không gây trở ngại gì. Với hắn mà nói, chỉ cần là ở Kê Oa thôn thì bất cứ chỗ nào cũng đều giống nhau.
Đêm khuya vắng lặng, ngoại trừ vài con gà có sở thích dạ hành thì những con khác cũng đều chìm vào mộng đẹp.
Đột nhiên, một hồi chấn động liên tiếp vang lên phá vỡ không gian tĩnh mịch của buổi đêm, làm cho không ít gia cầm giật mình tỉnh giấc.
Nhiếp Bất Phàm bị tiếng vỗ cánh đập vào tai đến tỉnh ngủ, mở mắt, gạt đầu con gà đang dựa bên cạnh mình ra, tùy tiện khoác lên một kiện y phục, đi ra bên ngoài.
Còn chưa bước vào phòng của mình đã nghe bên trong truyền đến một âm thanh chiến đấu kịch liệt đến rung trời chuyển đất.
Đẩy cửa phòng ra liền thấy một con gà bay vèo tới trước mặt. Nhiếp Bất Phàm một tay bắt lấy, sau đó đập vào mắt hắn là cả một phòng đầy lông bay.
Một nam nhân ăn mặc đơn bạc đang ở giữa sự vây hãm của một đám gà mà chật vật né tránh công kích. Hắn bộ dáng thất tha thất thểu, tựa hồ như say rượu, hoàn toàn không có sự linh hoạt của người luyện võ. Mà một nam nhân khác lúc này đã té xỉu trên mặt đất, bị một đám gà bao phủ kín mít, giống hệt như thảm trạng của Lý Hoài ngày nào.
Tư Thần Vũ nhìn thấy Nhiếp Bất Phàm, lập tức ngã nhào tới, gục đầu vào vai hắn nói, “Quỷ tha ma bắt nhà ngươi, rốt cuộc đây là cái nơi ma quái gì?”
Nhiếp Bất Phàm một mặt phất phất tay với chúng gà trong phòng, một mặt vỗ lưng Tư Thần Vũ an ủi, nhìn bộ dáng này của hắn, chắc là trúng độc rồi.
“Không có việc gì, quen dần sẽ tốt thôi. ”
“Quen dần!” Tư Thần Vũ gầm nhẹ một tiếng, thanh âm có chút khàn khàn.
Nhiếp Bất Phàm đỡ hắn nằm lên giường, giải thích, “Kỳ thực ta vẫn luôn muốn nói cho ngươi biết, phòng của ta là lãnh thổ trong lãnh thổ, không có ta ở đây, tất cả những vật thể sống khác đều bị xem là kẻ xâm nhập trái phép. Kết quả chính là, đàn gà sẽ bạo động. ”
Tư Thần Vũ hít sâu một hơi, căm giận nói, “Tại sao ngươi không nói sớm một chút!”
“Vốn là đã định nói, nhưng ta thấy bộ dáng ngươi quá kiên quyết, nên đành thôi. ”
Tư Thần Vũ tức đến thổ huyết.
Nhiếp Bất Phàm lại đỡ Thẩm Mộ Nhiên đã ngất xỉu lên giường, tình trạng của hắn so với Tư Thần Vũ còn thê thảm hơn rất nhiều.
Tư Thần Vũ nhìn thấy hảo bằng hữu ngày thường phong hoa tuyệt đại thế mà hiện tại nhếch nhác đến mức này, trong lòng cảm thấy được an ủi một cách lạ lùng.
Nhiếp Bất Phàm đi ra ngoài lấy một chậu nước, giúp hai vị khách quý thương tích đầy mình lau rửa.
Tư Thần Vũ lẳng lặng theo dõi hắn, đột nhiên nói, “Thực là chủ như thế nào thì dưỡng ra gà như thế ấy. ”
“Đa tạ đã khen ngợi. ” Nhiếp Bất Phàm cười đến xán lạn.
Tư Thần Vũ vô lực vỗ trán.
Nhiếp Bất Phàm nhìn hắn một cái, hỏi, “Như thế nào?Định khi nào thì rời đi?”
“Rời đi?”
“Đúng vậy, nếu như không thể chịu được gà ở Kê Oa thôn, ngươi làm thế nào ở lại?”
Tư Thần Vũ trầm mặc, hắn quả thực chưa từng gặp qua tình huống như vậy.
Sơn thôn nghèo túng, chúng gà bạo động, môi trường dơ bẩn…
Nhiếp Bất Phàm nhún nhún vai, cũng không nhiều lời nữa, sau khi dọn dẹp sơ sơ gian phòng một cái liền thay chăn đổi gối, sau đó bò lên trường, nằm giữa hai người Tư – Thẩm.
“Ngươi làm cái gì?” Tư Thần Vũ hỏi.
“Không có ta ở đây, ngươi ngủ được sao?”
Có ngươi ta cũng ngủ không ược!
“Trước hết đêm nay chịu khó một chút, ngày mai dọn dẹp đồ đạc rồi đi đi, Kê Oa thôn không thích hợp với loại quý nhân như các ngươi. ” Nhiếp Bất Phàm thản nhiên nói.
Tư Thần Vũ âm thầm nắm chặt tay, không nói một câu.
Đột nhiên, thân thể hắn cứng đờ, trong bóng tối cảm giác được mấy con gà đã nhảy lên giường, nằm ngay bên cạnh hắn cọ cọ.
Hắn đang muốn mở miệng, chợt nghe Nhiếp Bất Phàm nói, “Thả lỏng một chút, đây là nhà của chúng nó, từng xó xỉnh đều có mùi của chúng, sẽ làm chúng có cảm giác an toàn. Nếu ngươi vứt bỏ khúc mắc trong lòng, sẽ phát hiện chúng nó kì thực rất đáng yêu. ”
Tư Thần Vũ an tĩnh lại, cảm nhận đám lông gà vừa lướt qua mặt hắn, mềm mại mang theo hơi ấm nhẹ nhàng, ngửi ngửi một chút, cũng không có mùi vị khó ngửi như hắn vẫn tưởng tượng.
“Gà trong Kê Oa thôn rất đặc biệt, những con gà thích ngủ ở trên giường đều rất ưa sạch sẽ, chúng nó sẽ không làm bẩn chỗ ngủ của mình. ”
Phải không, nguyên lai còn có loại gà như vậy.
Nghe Nhiếp Bất Phàm nói, Tư Thần Vũ cũng dần dần có cách nhìn nhận khác.
“Không bằng, cho ta hỏi thêm vài chuyện của đám gà này?”
“…”
“Này. ”
“…”
“Không phải chứ, mới nói không bao lâu, ngươi đã ngủ rồi?”
“…”
“Kiếp trước ngươi nhất định là heo!”
Thanh âm có chút cao giọng, khiến cho chúng gà xung quanh có chút động đậy, Tư Thần Vũ vội vàng câm bặt.
Thôi được rồi, ngủ đi.
Hắn đại khái chính là vị Vương gia đầu tiên từ xưa tới nay cùng tắm cùng ngủ với gà, cũng không biết ngày mai Thẩm Mộ Nhiên tỉnh dậy thấy tình cảnh này sẽ có biểu tình như thế nào…