Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 56




Tâm sự của Chi giúp An nhận ra mình cần Khoa nhiều hơn bản thân từng nghĩ. Một người đã đã trở nên quá quen thuộc khiến người ta không có cảm giác gìn giữ, nhưng khi sóng gió ập tới, cô mới nhận ra mình yêu Khoa và sợ đánh mất cậu như thế nào. Cô không đủ cao thượng đến mức nhường Khoa cho Chi nhưng cũng không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình bạn vốn có.

Chưa bao giờ An cảm thấy mình yếu đuối và bất lực như thế này.

-“Ngủ chưa cục cưng?”

Đầu óc An đang rối tung với mớ suy nghĩ lộn xộn thì điện thoại nhận được tin nhắn của Khoa. Ngay lúc này đây An muốn nói cho Khoa biết rằng Chi thích Khoa thế nào, rồi cậu sẽ làm thế nào để giải quyết chuyện này. Nhưng cuối cùng An lại chọn cách im lặng, cô sẽ từ từ kiếm cách nói với cậu sau vậy.

-“Chưa, đang nhớ một người nên không ngủ được”

Đọc tin nhắn của An làm Khoa sướng rơn người, bữa nay còn nhớ nhung cậu nữa chứ, thích thế cơ đấy.

Khoa trả lời tin nhắn mà lòng tràn trề hi vọng.

-“Cục cưng nhớ ai thế? Khoa mới về có xíu đã nhớ rồi sao?”

-“Khoa không đọc kỹ tin nhắn của người ta à? An nói là nhớ một người, còn Khoa có phải người đâu mà.”

Gửi tin nhắn mà An cười khúc khích, còn Khoa thì cảm thấy nóng trong người vì nhỏ heo dám chơi mình.

-“Hôm nay chưa ăn đòn nên chưa sợ đúng không? Tôi không phải người nên mới chơi với con heo như cô đấy, đồ heo đáng ghét”.

-“Ê, không chơi chửi nha. Người ta đang nói chuyện đàng hoàng đừng có mà đồ này đồ nọ nha.”

-“Nói chuyện đàng hoàng quá ha? Tôi thích chửi đấy làm gì được tôi?”

Tin nhắn gửi đi 5 phút rồi mà chưa thấy nhỏ heo hồi âm, tình hình này chắc lại giận dỗi rồi đây. Khoa xuống giọng.

-“Giận rồi hả heo? Bạn Khoa giỡn á, có còn ho nhiều không?”

-“Ừm, vậy còn nghe được. An hết ho rồi.”.

Biết ngay là con nhỏ này giận mà, đúng là trẻ con dễ sợ.

-“Thôi đi cô nương, xạo vừa thôi. Lo mà đi ngủ sớm, ngày mai mà còn ho là Khoa đè ra hôn cho đến khi hết thôi đó”.

“Đồ biến thái” An lẩm bẩm chửi một mình rồi mỉm cười chìm vào giấc ngủ, chuyện của Chi cứ từ từ giải quyết vậy, hi vọng mọi chuyện đừng đi quá xa là được rồi.

….

Bên kia An và Khoa vui vẻ bao nhiêu thì bên đây cuộc sống của Thái và Thùy An lại tăm tối bấy nhiêu. Từ ngày đính hôn, Thái trở nên chán ghét cuộc sống, anh suốt ngày chỉ biết lao vào rượu bia làm tinh thần làm việc cũng chẳng còn như xưa nữa.

Hôm đó, quá mệt mỏi vì cả đêm uống rượu cộng với chuyện tình cảm cứ quấn lấy suy nghĩ làm anh mất tập trung, và rồi hậu quả nghiêm trọng cho sự sa sút này cũng đến. Thái xảy ra sơ suất khi đang thực hiện ca phẫu thuật một bệnh nhân bị viêm ruột thừa và không may bệnh nhân này đã không qua khỏi.

Sự việc nghiêm trọng khiến tất cả mọi người đều hoang mang, một bác sĩ giỏi như thế lại có thể xảy ra sự cố trong một ca phẫu thuật đơn giản như thế sao? Rồi sau này anh sẽ sống ra sao? Còn tương lai của anh nữa.

Thái gần như suy sụp, anh biết chỉ vì cá nhân mình lại ảnh hưởng đến mạng người, anh hối hận lắm nhưng biết làm gì để cứu vãn tình hình bây giờ. Thái giam mình trong phòng, không ăn uống, anh cứ như một người điên khi chuyện đó không ngừng ám ảnh tâm trí mình.

Thái tự trách bản thân mình, anh chẳng còn xứng đáng là một người bác sĩ chân chính nữa, tai nạn lần này xem như là bài học đắt giá cho cuộc đời mình mà không hề muốn học thêm một lần nào nữa. Nhưng người bị đả kích nhiều nhất trong chuyện này lại là Thùy An, cô vốn đã yếu nay còn đối diện với chuyện này khiến bản thân không chịu nổi, nhất là khi đang mang trong người giọt máu của anh.

Cô run rẩy trốn trong góc nhà khóc lóc, tại sao mọi chuyện tồi tệ nhất xảy ra với cô thế này. Những tưởng bên cạnh Thái cô sẽ hạnh phúc nhưng cuối cùng mọi chuyện đều đi ngược lại, cô còn chưa kịp báo cho anh biết cô mang thai nữa cơ mà.

-Anh Thái, không sao, nhất định sẽ không sao đâu anh.

Vừa nhận được thông tin từ bệnh viện, Thùy An vội chạy tới ôm chầm lấy Thái nức nở, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cô vẫn sẽ yêu anh. Cô đã phạm quá nhiều sai lầm rồi, xem như đây là cách ông trời trừng phạt tội lỗi mình đã từng gây ra.

Cứ thế, cô khóc cho đến khi không còn nước mắt, người lã đi không còn sức sống. Lo cho đứa con gái nhỏ, bà Tân phải qua đón cô về nhà chăm sóc.

An ở nhà cũng hốt hoảng không kém, vừa nghe tin dữ, Khoa chở An hối hả chạy qua ngay. An lo cho Thái, lo cho sự nghiệp và tâm trạng của Thái lúc này. Cô càng lo cho Thùy An vì sợ chị sẽ không chịu nổi cú sốc, chắc chị bây giờ đang rất đau buồn.

-Anh Thái, anh không sao chứ?

Nhìn thấy Thái ngồi một mình với những chai rượu vương vãi trên nền nhà làm An xót xa, từ một con người vui vẻ lại có thể trở nên khổ sở như vậy sao.

Thái cười nhạt, bây giờ anh chẳng còn gì nữa, anh thật xấu xa khi đẩy một mạng người vào chỗ chết. Nhìn người con gái anh yêu thương ở trước mặt, anh thật muốn ôm lấy cô để vơi bớt nỗi đau nhưng không thể, bây giờ anh chẳng còn có tư cách nào để bảo vệ và chăm sóc cho cô được nữa rồi.

-Mọi chuyện rồi sẽ qua, anh đừng tự trách mình nữa được không? Mọi người ai cũng bên cạnh anh nên hãy cố gắng lên anh nhé.

An nắm tay Thái an ủi, anh không kiềm nén xúc động bật khóc.

-Anh sai rồi, sai thật rồi. Tất cả là do anh, anh đúng là một bác sĩ tồi.

-Không, trong mắt em, anh luôn là bác sĩ tốt nhất. Anh đã từng giúp đỡ em rất nhiều, không có anh sẽ không có Thái An vui vẻ ngày hôm nay anh có biết không? Anh đã từng khuyên em phải mạnh mẽ không được để số phận quật ngã mình, anh nói được thì phải làm được chứ.

Khoa quàng tay qua vai An an ủi, khi sóng gió xảy ra, Thái là điểm tựa để cô có thể đứng dậy, bây giờ anh như vậy cô đau lòng lắm.

-Anh sẽ nghe lời Thỏ, nhưng Thỏ phải hứa với anh là biết tự chăm sóc cho bản thân mình, nếu không anh sẽ không yên tâm đâu, nhớ không? Anh nhất định sẽ vì Thỏ mà cố gắng, miễn sao Thỏ hạnh phúc là được rồi.

Những lời dặn dò cảm động khiến cả hai cùng khóc, người anh mà cô xem như ruột thịt đang phải đối diện với thử thách lớn nhất trong cuộc đời, cô chỉ muốn đứng bên cạnh tiếp thêm động lực cho anh vượt qua mà thôi.

Mặc dù ba mẹ Thái đã tìm tất cả mọi cách rồi bồi thường thiệt hại cho người bị nạn nhưng anh vẫn không thể thoát tội, 3 năm tù giam, cái giá phải trả cho một lần sai lầm đau đớn.



Còn Thùy An thì từ ngày Thái xảy ra chuyện, thỉnh thoảng cô giống người vô hồn, không kiểm soát được bản thân mình, cứ lảm nhảm nói chuyện, khóc, cười một mình. Bình thường không sao nhưng lâu lâu cô lại trở nên như thế, mặc dù mẹ cô đưa đi rất nhiều nơi điều trị nhưng vẫn không mấy khả quan.

3 năm, cô và đứa bé nhất định sẽ chờ Thái trở về. Cô nhận ra mình không thể thiếu anh trong cuộc đời bởi cô yêu anh, đó chỉ la thử thách mà ông trời muốn cô trải nghiệm mà thôi.

Khi bản thân đối diện với nỗi đau cùng cực, cô mới thấm thía những tổn thương mà cô từng gây ra cho em gái mình. Bao nhiêu kế hoạch, mưu kế cô bày ra Thái An đều biết hết nhưng nó chưa từng quay lại trách móc người chị xấu xa này lấy một lần. Giá như thời gian quay trở lại, giá như mọi chuyện chỉ là một giấc mơ thì hay biết mấy. Cô sai rồi, sai thật rồi.

-Mẹ ơi, con hối hận lắm rồi, là bởi vì con anh Thái mới không thể tập trung cho ca phẫu thuật, bởi vì con mà gia đình mình tan nát, bởi vì con mà Thái An chịu nhiều đau khổ, tất cả là lỗi tại con.

Nhìn thấy đứa con gái khóc nấc nghẹn ngào bà Tân càng đau lòng hơn. Là do bản thân bà ích kỷ khiến hai đứa con gái phải khổ sở như thế này. Giá như ngay ban đầu bà ngăn cản cuộc hôn nhân này, giá như bà quan tâm đến cuộc sống của con bé một xíu thì mọi chuyện bây giờ đã khác. Bây giờ Thùy An ra nông nỗi này tất cả là do bà gây ra, chính bà đã đẩy Thái An ra khỏi ngôi nhà nhưng bây giờ bà hận ông Tân đến thấu xương nên không thể đón con bé về được. Mà cho dù bà có đón thì con bé chắc gì đã chịu về, nó có lẽ đang rất căm hận người mẹ không có trách nhiệm này.

Mỗi lần thấy Thùy An phát điên lên bà cũng không kiềm nén được nước mắt, cho dù cô có không biết gì đi chăng nữa thì cô vẫn không bao giờ quên đứa bé trong bụng mình. Tình mẫu tử thật sự rất thiêng liêng, ấy thế mà bà chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người mẹ trong gia đình, bà mới thật sự là người đáng trách trong chuyện này.