Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 47




Chạy xe gần cả tiếng đồng hồ mới tới được vườn trái cây, vậy mà Khoa nói gần đây mới ghê chứ.

-Vào thôi.

Khoa nắm tay An kéo vào, cậu cứ đường đường chính chính đi vào y chang nhà mình, theo kinh nghiệm An được biết thì những chỗ này người ta nuôi chó nhiều lắm để giữ vườn, ngộ nhỡ có một đàn mấy chục con lao ra lúc này chắc hai đứa mất xác trong vòng 30 giây quá.

-Xông vào như vậy có an toàn không vậy Khoa?

-Người quen của Khoa mà, lúc trước nhà Khoa ở đây sau đó chuyển lên Thành Phố ở mới bán lại cho người ta.

Nghe Khoa nói An mới yên tâm được phần nào.

Nhìn những cây chôm chôm với đầy những trái chín, khỏi phải nói An phấn khích như thế nào, xưa giờ toàn thấy trái chôm chôm thôi chứ đâu ngờ khi chưa hái xuống nó đẹp dữ dội vậy đâu.

Sau màn chào hỏi chủ vườn, hai người được tung tăng dạo chơi vườn thoải thích.

-Woa, Khoa xem cái cây này nhiều trái chín chưa kìa.

-Khoa ăn trái này đi, ngon tuyệt cú mèo luôn.

Khoa mỉm cười trước sự phấn khích của An, một cô tiểu thư ở thành phố làm sao mà không thích thú với khu vườn hấp dẫn này chứ.

Cô chủ nhà bổ sẵn một trái sầu riêng cho hai đứa, mà khổ nỗi bạn Khoa nhà ta có biết ăn món này đâu, đến nghe mùi còn không chịu nổi nữa mà.

An biết nên cố tình đem tới gần chọc Khoa.

-Ăn miếng đi Khoa, ngon lắm.

-Thôi khỏi cảm ơn, An ăn đi cho ngày mai nổi một đống mụn mới đẹp.

-Ăn đi, năn nỉ mà.

An càng tới gần thì Khoa càng tránh xa, thế là không chịu thua cô cầm múi sầu riêng đuổi theo tới cùng làm Khoa xanh mặt, lỡ mà ăn trúng cái này chắc cậu chết sớm quá.

Khoa ra sức chạy nhưng xui số thế nào lại vấp phải cái rể cây té cái đùng xuống đất, đúng lúc An không thắng kịp cũng nằm luôn trên người Khoa, cái tội lắc xắc nghịch ngợm trong vườn của người khác đây mà.

Cả hai cùng bất ngờ, đến khi định thần lại thì do lúc nãy nhìn thấy An té xuống, Khoa vội đưa tay ra đỡ cô kết quả là bây giờ một tay vẫn còn dính chặt vào vòng một trên người cô. Trời ạ sao An lại rơi vào cái tình huống dở khóc dở cười này chứ, dù gì cô vẫn là con gái mà, cũng biết mắc cỡ chứ.

An lấy hai tay che mặt sợ Khoa nhìn thấy vẻ mặt ngại ngùng của mình.

-Đồ biến thái đáng ghét.

-Khoa không cố ý, xin lỗi nha.

-Xấu xa, dám lợi dụng người khác hả?

Thật ra Khoa cũng xấu hổ lắm chứ bộ nhưng biết làm sao bây giờ, đó là sự cố ngoài ý muốn mà.

Khoa kéo An nằm luôn trên ngực mình, rồi nhẹ nhàng.

-Đừng giận Khoa nha, với lại An là người ngay thẳng trước sau như một mà nên Khoa chẳng có xíu cảm giác nào hết đó.

Tưởng đâu nói gì tốt lành lắm ai ngờ nói như tạt nước vào mặt người khác vậy đó. Khoa đúng là chẳng xíu nể mặt gì hết, có lẽ trong mắt Khoa xem An như một thằng con trai nên mới không chút ngùng như thế, còn An thì ngại đến đỏ mặt không dám nhìn cậu nữa là.

-Xấu hổ quá đi, Khoa đúng là đáng ghét.

-Ngoan, đằng nào sau này nó cũng thuộc về Khoa nên muốn kiểm nghiệm xíu đó mà.

-Còn nói nữa hả? Điên rồi đó nha.

An giận quá bỏ đi một hơi làm Khoa rối rít đuổi theo.

-Khoa đùa thôi, đừng giận nữa mà.

-Tại Khoa đó, sau này An còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa đây.

Phải cố gắng lắm Khoa mới nhịn được cười, không ngờ đầu óc con nhỏ này lại ngây thơ như thế, chẳng qua là vô tình đụng một cái thôi chứ có làm gì ghê gớm đâu mà không dám nhìn mặt người khác chứ.

-An chỉ cần nhìn Khoa là đủ rồi, đồ ngốc.

-Chọc Khoa thôi, chứ toàn là silicon thôi có gì đâu mà ngại.

An quay phắt 180 độ, mặc dù có chút xấu hổ nhưng nếu cứ bù lu bù loa lên như thế mất công tên Khoa đáng ghét kia lại nắm được điểm yếu là tiêu đời, thôi thì liều luôn vậy.

-Toàn silicon thôi hả? Vậy cho Khoa thử lại cảm giác đó lần nữa đi.

-Ngủ đi mà mơ cục cưng, silicon cũng có giá trị của silicon chứ.

-Thôi đi bà nhỏ, chẳng qua chỉ là tai nạn, chứ cỡ An thì nhìn chán chết.

-Thế mà có người có chết đâu, vẫn sống sờ sờ đấy thôi.

-Muốn cãi tới tối luôn hả? Về thôi.

Khoa vác An lên vai đi về, cái tên này dạo này thích động chạm tay chân dễ sợ, nhưng mà vậy càng tốt đỡ phải mỏi chân.

Đặt An lên xe, Khoa vừa chạy vừa cảm thấy thật vui vẻ, cậu chỉ cần mỗi ngày được gặp, trò chuyện và trêu đùa cùng cô như vậy là đủ rồi. Cậu muốn lúc nào cũng có thể nhìn thấy cô để biết rằng cô đang ổn, để có thể xuất hiện bên cạnh cô ngay lập tức khi cô gặp khó khăn, có thể cô không nhận ra đằng sau những việc cậu làm không chỉ xuất phát từ tình bạn mà nó còn là từ tình yêu cậu dành cho cô.

Từ ngày kết thân với An thì trước mắt cậu chỉ có một mình cô, những nữ sinh trong trường cho dù có quyến rũ đến thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể nào làm cậu lay động.

Khoa dừng xe trên một cây cầu lộng gió, nơi có thể thỏa sức ngắm cảnh mà không sợ ai làm phiền.

Đứng từ đây nhìn xuống, một mảng xanh trải dài vô tận hiện ra trước mắt khiến cô cảm thấy dễ chịu. Cô không muốn trở về với cái thành phố ngột ngạt kia, nơi mà người ta bon chen vật lộn với cuộc sống hàng ngày, nơi mà người ta dùng tiền làm thước đo nhân phẩm con người và là nơi người ta sẵn sàng dẫm đạp lên nỗi đau của người khác để mua vui cho chính mình.

An thừa nhận mình là một người thất bại, ngay cả tình thân máu mủ cũng không thể níu giữ được, cô thất bại vì suốt bao năm qua chỉ một việc chuộc lỗi cho cái hành động tai hại lúc nhỏ mà cũng làm không được. Cô thất bại vì không có khả năng chiếm lấy trái tim người đàn ông mình yêu thương, không những thế còn suýt nữa làm mất thứ quý giá của mình vào tay người đàn ông ấy.

Nhưng cô cảm ơn ông trời vì khi lấy đi hạnh phúc của cô thì ít nhất ông còn mang đến cho cô những người bạn tốt, nếu không có họ cô không biết mình có thể đối diện với cuộc sống này như thế nào nữa.

Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ an ủi cho những lúc yếu lòng của mình mà thôi, vì làm gì có thứ tình cảm nào có thể thay thế tình cảm gia đình được.

Những lúc đau ốm, cô thèm được mẹ chăm sóc biết bao, có những lúc chu kỳ bất thường khiến cô đau quằn quại như người bị ung thư giai đoạn cuối nhưng lại không dám nói cùng ba, khi ấy cô chỉ có thể cắn răng nín chịu một mình, hoặc hết cách phải gọi Khoa qua chỉ để mang cho cô vài viên thuốc.

Thỉnh thoảng cô cũng muốn được chia sẻ mọi điều từ chị gái như những người khác, có khi chỉ là cần một lời nhận xét về bộ váy mới, hay là kiểu tóc, cô còn tham lam muốn nói cho chị biết về tất cả mọi chuyện của mình, về trường lớp, bạn bè, tình yêu và thậm chí là cùng nhau vào bếp chuẩn bị những món ngon. Nhưng ước mơ đó vẫn chỉ mãi là mơ ước.

An còn khao khát được cùng gia đình với đầy đủ thành viên đi du lịch xa thật xa, để cô có thể cảm nhận được hạnh phúc gia đình mà bạn bè vẫn thường kể.

Mơ ước là thế, ấy thế mà thứ An nhận được là sự cô đơn trong ngôi nhà rộng lớn, là những câu nói khinh miệt từ người cô gọi là mẹ. Có lẽ khi sinh ra ông trời đã đặt để cô số phận kém may mắn rồi, thế nên cô không oán trách khi rơi vào hoàn cảnh như vậy chỉ là vết thương trong lòng lại âm ỉ khi nghĩ về nó mà thôi.

Khoa nhìn thấy nét ưu tư trên gương mặt An mà cảm thấy nhói lòng. Bất cứ ai khi rơi vào hoàn cảnh như thế chắc chắn sẽ rất suy sụp, An cũng vậy, cô không đủ mạnh mẽ để có thể vui tươi cười đùa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cậu biết trong ngôi nhà nhỏ ấy, hằng đêm khi nghĩ về gia đình cô lại lặng lẽ khóc một mình.

Khoa kéo đầu An dựa vào vai mình, cậu ước gì có thể san sẻ được phần nào nỗi đau trong mắt cô giờ phút này.

-An nè, bất cứ khi nào An buồn cứ tìm Khoa nhé, cho dù cả thế giới có hiểu lầm An thì Khoa vẫn đứng về phía An, cho dù người thân có ruồng bỏ An thì chắc chắn Khoa sẽ luôn bên cạnh An như lúc này.

-Cảm ơn Khoa nhiều lắm.

Ánh mặt trời chiếu những tia nắng cuối ngày tuyệt đẹp về phía đôi bạn trẻ, trông họ giống như một cặp tình nhân lãng mạn dưới ánh hoàng hôn. Trong phút chốc thời gian dường như ngưng đọng lại để họ cứ tựa đầu vào vai như thế này, cùng san sẻ những ưu tư và vui buồn trong cuộc sống, cùng quẳng gánh lo âu để có thể sống an nhiên như bao người bình dị khác.

...