Cấm Em Rời Xa Anh Nửa Bước!

Chương 45




Mãi suy nghĩ, anh không biết mình đã đứng trước cửa nhà An từ khi nào.

Nghe tiếng gõ cửa, An mở cửa ra và vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Thái đến, chẳng phải anh mới chở cô về cách đây không bao lâu sao, sao bây giờ lại đến đây.

-Anh Thái, anh quên gì hả?

-Không, chỉ muốn gặp em thôi.

Giọng Thái trầm hẳn, gương mặt phảng phất nỗi buồn làm An lo lắng, có chuyện gì mà anh lại buồn bã như vậy chứ.

-Anh có chuyện gì thế? Nói Thỏ nghe đi.

Nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mặt, bao nhiêu cảm xúc vỡ òa, Thái chẳng nói chẳng rằng ôm chặt lấy An, lần đầu tiên trong cuộc đời anh khóc trước mặt người khác.

An đơ người trước hành động của Thái, có lẽ anh phải rất đau lòng nên mới trở nên mềm yếu như thế.

-Chỉ một lúc thôi, được không?

Khẽ gật đầu, An cứ ngồi yên trong vòng tay Thái., hi vọng có thể phần nào xoa dịu nỗi đau trong lòng anh.

Thái để mặc cho nước mắt của người đàn ông rơi xuống, những lúc thế này anh chỉ cần bên cạnh cô, chỉ có cô mới có thể xoa dịu trái tim anh mà thôi.

Anh nhớ cô da diết, nhớ đến nổi chỉ mong được nhìn thấy cô nếu không bản thân sẽ không làm được việc gì. Anh phải làm thế nào mới có thể được ở bên cạnh cô gái này mà không có chút trở ngại nào đây? Anh thật sự rất mệt mỏi, ước gì giây phút này là vô tận để anh có thể được ôm cô mãi như thế này.

Thế giới ngoài kia có bao nhiêu người con gái, tại sao ông trời lại để anh gặp gỡ cô để rồi phải đau khổ thế này, hay những điều đó chỉ là thử thách để anh có thể đấu tranh giành lấy tình yêu đích thực của mình?

Dù thế nào đi nữa, anh biết rằng cho dù có bất cứ khó khăn nào, cho dù trong hoàn cảnh nào thì trong tim anh chỉ có một mình An mà thôi. Nếu kiếp này anh không có được cô thì chỉ cần ai đó mang lại cho cô hạnh phúc thật sự, anh bằng lòng ôm lấy tình yêu ấy cho riêng mình và sẽ đứng từ xa chúc phúc cho hạnh phúc của hai người.



Đã có lúc anh mong tim mình bé lại để nỗi nhớ em không thể nào thêm nữa

Đã có lúc anh mong ngừng thời gian trôi để những dấu yêu sẽ không phai mờ

Nếu không hát lên nặng lòng da diết. Nếu không nói ra làm sao biết

Anh thương em, Anh sẽ nói em nghe những điều chưa bao giờ

Bình minh khuất lấp sau màn đêm như nỗi lòng anh Chất chứa lâu nay em đâu nào hay biết

Hoàng hôn tắt nắng hay vì anh không hiểu được em dập tan bao yêu dấu lụi tàn

Vì anh câm nín chôn sâu yêu thương anh trao đến em,

Lặng nhìn em lướt qua bên đời.

Một mai ai biết cơn mê đưa em vào vòng tay mới.

Anh sẽ chờ phía sau giấc mơ của em

Anh sẽ chờ để nói những điều chưa bao giờ

….

-Anh Thái, có chuyện gì anh nói đi, anh cứ như vậy em lo lắm.

Khẽ buông người An ra, Thái không biết trả lời câu hỏi của cô như thế nào. Anh cố gắng mỉm cười xoa đầu cô.

-Chuyện người lớn, con nít con nôi như Thỏ biết làm gì hả?

-Em không đủ tin tưởng vậy sao?

-Anh đùa thôi, tại áp lực công việc quá lớn nên anh mới như vậy, Thỏ đi dạo với anh một xíu nhé.

An biết Thái chỉ nói dối để cô yên tâm mà thôi, cô đủ sâu sắc để hiểu đó không chỉ là chuyện công việc nhưng phải có lý do gì đó Thái mới không thể nói ra, thôi thì cô sẽ cố gắng giúp anh vui vẻ hơn một xíu là được rồi.

-Em dẫn anh đi đến một nơi, có thể sẽ khiến anh vui hơn đấy.

An dẫn Thái đến một khu vui chơi trẻ em, nơi có thể hò hét thỏa thích, có thể chơi đến ướt đẫm mồ hôi mà không cần quan tâm đến người khác, nơi có thể trút bỏ hết những gánh nặng trên người xuống để trở nên vô tư như một đứa trẻ.

Cả hai chơi đến mỏi lừ cả tay chân, người ướt đẫm mồ hôi mới chịu rời khỏi.

-Trời nóng thế này ăn kem mới thích.

Thái mỉm cười vì sự dễ thương, trong sáng của An. Cô đúng là có sức hút kỳ lạ khiến anh không thể rời mắt được.

-Mặt em dính gì hay sao mà Thái nhìn em ghê thế?

-Có.

-Dính gì vậy? Thái lấy xuống giùm em đi.

Tự dưng trong lòng Thái dấy lên một cảm giác kỳ lạ, đôi môi chúm chím đang xử lý que kem làm anh cứ muốn chạm đến, thế là không kiềm chế được anh cúi người bất ngờ hôn vào môi An, ngay lúc này anh cảm nhận được sự ngọt ngào chảy khắp cơ thể, bản thân chỉ muốn tham lam hôn thật sâu, thật lâu để thỏa mãn.

Quá bất ngờ trước hành động của Thái, An trợn tròn mắt ngạc nhiên không nói thành lời, anh đang làm gì thế này, có phải đang hôn như những cặp yêu nhau vẫn thường làm không?

Mặt cô đỏ như quả gấc đẩy Thái ra đầy ngại ngùng.

-Anh…Thái….

Đến lúc này Thái mới bừng tỉnh, anh không ngờ mình cũng có ngày không kiềm soát được cảm xúc mình như thế, anh sợ sau vụ này cô bé sẽ né tránh mình, lúc đó anh cũng không biết mình sẽ như thế nào nữa.

-Anh chỉ muốn thử xem mùi vị kem của em ăn có ngon không thôi, tại anh biết xin em cũng không cho nên phải dùng cách đó.

-Biến thái quá nha, thích thì em mua thêm cho một cây chứ đừng có mà lợi dụng người khác như thế.

An cố nói thật tự nhiên để che đi gương mặt ngại ngùng của mình, cô không biết hành động của Thái có ý nghĩa gì, có thể vì hôm nay tâm trạng anh không được tốt nên mới hành động như vậy thôi.

-Anh chẳng bao giờ có ý định lợi dụng một con thỏ xấu xí như em đâu mà lo. Về thôi.

Thái kẹp cổ An kéo đi, mà chân anh dài đi bước nào đáng bước đó báo hại cô phải chạy theo mệt bở hơi tai.

-Anh đi chậm lại xíu được không hả?

-Chết anh quên, bạn Thỏ nhà mình lùn quá mà, xin lỗi nha.

-Đồ đáng ghét nhà anh.

Sự hồn nhiên, trong sáng của An khiến Thái phút chốc quên đi những khó chịu trong lòng, ít ra ngay lúc này đây anh còn có cô bên cạnh, tiếp thêm động lực để anh có đủ dũng khí giành lấy tình yêu của mình.

….

Hôm nay ba không về nhà, đã vậy không biết con mèo ở đâu ra cứ kêu cả đêm không chịu ngưng làm An cảm giác rừng rợn. Những câu chuyện ma của Thái kể lúc trước bắt đầu có tác dụng, nằm trong phòng mở đèn sáng choang mà hễ nghe âm thanh gì cũng làm cô sợ run người. Vậy mà lúc chiều ba hỏi có ngủ một mình được không thì anh hùng lắm, còn khẳng định là dư sức nữa mới ghê, bây giờ thì thảm thật rồi. Làm sao để đêm kinh hoàng này trôi qua thật nhanh bây giờ?

Đang chui đầu trong chăn vì sợ thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Khoa, cũng may Khoa còn nhớ đến con nhỏ người yêu giả này, nếu không An không biết làm gì cho đến sáng nữa.

-“An xấu xí ới ời, ngủ chưa?”

-“Chưa, help me, plu, có cách nào hết sợ ma để dễ ngủ không giúp bạn An với”

-“Trời, ma nó thấy An nó sợ chứ An mà sợ ma gì, ngủ đi cục cưng”

-“Nói chuyện với Khoa ức chế quá, nghỉ chơi”

-“Giỡn thôi, đừng có sợ, nếu giữa đêm vô tình thức giấc mà nhìn thấy ai nằm kế bên thì cứ tưởng tượng đó là Khoa là ngủ được à”

An bực tức không thèm trả lời tin nhắn nữa, bạn bè tốt dữ dội ai đời người ta đang sợ mà ở đó còn hù dọa nữa, dẹp hết mấy chuyện yêu đương gì đó cho biết tay.

Nhưng mới ngồi được 5 phút đã nghe giọng Khoa oang oang ngoài cổng rồi.

-An ơi, mở cửa cho Khoa với.

An mừng húm chạy ra mở cửa, thì ra con người này cũng không đến nỗi ác lắm, cái này người ta gọi là khẩu xà tâm phật nè.

-Sao lại chạy qua đây?

-Chẳng phải ai kia nói sợ sao, tôi chỉ lo có người sợ quá rồi làm luôn tại chỗ ướt giường nữa là tiêu nên mới qua thôi.

Khoa chỉ được mỗi cái miệng nói cho ghê vậy thôi chứ bụng dạ tốt dữ thần lắm, nếu chẳng phải vì lo lắng cậu đã không phải chạy qua đây giữa đêm hôm thế này rồi.

Mà quên nữa, hình như Khoa đang bị ốm mà, qua đây làm gì chứ.

-Khoa đỡ chưa? Còn đau bụng không?

-Đỡ chút chút rồi, lần sau có sợ phải gọi cho tôi biết nha cô nương, không phải đợi tôi hỏi mới nói đâu.

Nhìn cái mặt xanh mét của Khoa mà An cảm động kinh khủng, cả ngày ở nhà không ăn uống được gì mà phải vác cái thân chạy qua đây nữa, tự nhiên cô tự cảm thấy bản thân mình thật là phiền phức quá đi mất.

-An hết sợ rồi, Khoa về nghỉ đi, người gì đâu lớn rồi mà không biết tự lo cho mình.

-Khoa mà về tối nay có người không dám ngủ khóc cả đêm nữa, với lại về mất công lại lo thêm.

-Chứ con trai sao ở lại nhà con gái được, kỳ lắm.

-Luật nào cấm con trai không được ở nhà con gái? Khoa ngủ ở ghế salon, còn An ngủ trong phòng có liên quan gì đâu, người ta không còn sức để cãi nữa đâu nha.

Thật ra An không sợ Khoa giở trò vì hai người đã quá thân thiết rồi, chỉ là An lo cho Khoa vì cậu đang bị ốm mà salon cứng thế này làm sao mà ngủ được. Nhưng nhìn cái kiểu cương quyết của Khoa An cũng không muốn cãi nữa, vì có cãi cũng như không à. Với lại bây giờ để Khoa chạy xe một mình ngoài đường nguy hiểm lắm, lỡ trúng gió ngất đi là tiêu.

-Có biết người ta lo lắng không hả? Đã đau còn không biết thân biết phận, có mệt không?

Nhìn thấy An trách móc như vậy Khoa thấy vui kinh khủng, chứng tỏ cô cũng có quan tâm đến cậu như vậy là được rồi.

-Khoa không sao.

-Không sao cái gì mà không sao, tay chân lạnh ngắt thế kia mà không sao. Chờ xíu.

Không hiểu sao nhìn Khoa như vậy An có chút bực bội, cô vào phòng mang chăn gối ra đưa cho Khoa.

-Ngủ đi, mất công nửa đêm nửa hôm có chuyện gì bạn An không gánh nổi trách nhiệm đâu.

Khoa ngoan ngoãn nghe lời răm rắp làm An buồn cười, cô biết là nãy giờ là cậu gắng gượng lắm mới chịu đựng được đến giờ này chứ bị rối loạn tiêu hóa nặng thế kia thì làm gì còn sức nữa.

Mỉm cười nhìn theo bóng dáng An đi vào phòng, Khoa cảm thấy lòng mình thật ấm áp. Bất cứ lúc nào An buồn, sợ hay gặp nguy hiểm cậu đều muốn xuất hiện để ở bên cạnh cô, cô gái này có điều gì đặc biệt khiến cậu phải luôn để tâm đến như thế này chứ?

….